Global Notification

Liên hệ Ad : Nhấn Vào đây

- Chapter 04

Truyện : Người Chôn Dưới Nhà Vệ Sinh Chapter 04 Được phát trên web Template truyện.Truyện : Người Chôn Dưới Nhà Vệ Sinh Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Template truyện. Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Template truyện Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )

 

- Thế gia đình cô ở đâu? Sao đêm hôm mưa gió không về nhà, mà nằm ở trong miếu của nhà tôi như thế?

Nét mặt cô gái trở nên buồn rầu, nhưng do bị đói quá lâu rồi, nên tay cô ta vẫn không ngừng ăn cháo, miệng nhồm nhoàm trả lời:

- Cháu là trẻ mồ côi, cha mẹ cháu đã chết từ lâu. Anh em họ hàng cũng chẳng biết họ giờ ở đâu. Thấy cháu một thân một mình, dân làng chiếm hết đất đai nhà cửa và đuổi cháu đi. Bây giờ cháu đi lang thang, tha phương cầu thực. Chỗ nào có thể ngủ được thì ngủ, ai cho gì ăn nấy. 

Thấy hoàn cảnh cô gái tội nghiệp, cũng nghĩ đến bản thân mình, già cả một mình cô độc, cũng không nơi nương tựa. Nắm lấy tay cô ta bà nói: 

- Hay là cô về ở với tôi, tôi cũng một mình cô độc. Không con không cái, cũng chẳng còn ai thân thích. Cô về ở với tôi, hai người chúng ta sẽ nương tựa vào nhau. Có rau ăn rau, có cháo ăn cháo. 

Cô gái trở nên vui vẻ,

- Thật thể hả bà, cháu chẳng còn mong gì hơn nữa. Cuối cùng cháu cũng đã có nơi để về rồi. 

Do cô gái không có gì nghiêm trọng, cho nên, cô ta được bác sĩ cho xuất viện ngay trong ngày. Bà cụ đưa cô trở về nhà, hai người dọn dẹp nhà cửa, bà cầm tiền đi chợ mua cho cô gái một ít quần áo, đồ dùng cá nhân, khăn mặt, gương lược,...

Nhìn thấy những thứ bà ta mua về cho mình, cô gái vô cùng cảm động, nước mắt rưng rưng suýt khóc. Đây là lần đầu tiên, cô ta được người khác mua đồ cho mình.

- Cháu cảm ơn bà! n đức này cả đời cháu sẽ không bao giờ quên.

- Ơn huệ gì chứ. Từ giờ con phải gọi ta là mẹ. Gọi bà là không được đâu nhé. 

Nghe bà nói, cô gái òa khóc vì cảm động. 

Một tiếng mẹ cất lên, khiến khiến trái tim bà mềm nhũn. Vậy là bà đã có con gái rồi. Chẳng còn hạnh phúc nào hơn thế nữa. 

Sau bữa cơm chiều đạm bạc, hai người phụ nữ cũng chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, hồn ma mới hiện ra, cô khẽ mỉm cười, khi thấy nét mặt bà lộ rõ vẻ hạnh phúc. Cô muốn nói chuyện với bà, nhưng không dám đánh thức, bèn bước vào trong giấc mơ của bà.

Trong mơ, khi cô vừa xuất hiện, chưa kịp cất lời. Thấy cô, người đàn bà bực mình quát lớn: 

-l Tại sao cô lại hại người? Tôi đã lập miếu thờ cho cô, ngày ngày nhang khói để thờ phụng, không để cô phải hương lạnh khói tàn, làm hồn ma vất vưởng. Vậy mà cô còn chưa đủ sao? Tại sao cô lại nỡ lòng đi hại người khác. Cô cũng từng bị hại chết, giờ cô cũng muốn hại người sao? Cô có biết như thế là tội nghiệp nặng lắm không? Sao cô lại ác như vậy? 

Nghe người phụ nữ nói hồn ma có chút bất ngờ, nhưng rồi cô cũng hiểu ra, bà đang ám chỉ điều gì, nét mặt mặt vui vẻ biến mất,thay vào đó là vẻ mặt tức giận, cơ thể cô bắt đầu biến đổi, từ làn da nứt ra, từ khe nứt bắt đầu chảy ra thứ nước đen đúa nhớp nháp kinh tởm, cũng từ những vết nứt ấy, có rất nhiều bọ những con bọ trắng trắng mập mạp, đang lổm ngổm bò ra. Hai hốc mắt trũng sâu xuống, con ngươi biến thành màu đen, toàn thân bắt bắt đầu trương lên, không còn thấy rõ hình dạng. Bên dưới lớp da có thứ gì đó đang động đậy, 

Lúc này người đàn bà mới biết mình lỡ lời. Bà ta bắt đầu thấy hoảng loạn, khi nhìn cảnh tượng ấy, không biết liệu có chuyện gì xảy ra với mình không. Bà muốn chạy trốn nhưng không còn kịp nữa rồi, cơ thể cứng đơ không tài nào chạy nổi. Cảm giác tuyệt vọng dâng trào, bà ta nhắm mắt chờ chết. Nhưng bà đã lầm, trái ngược với suy nghĩ của bà, con ma không làm gì bà cả, nó gào lên giận dữ:

- Tôi vì không thể chăm sóc bà lúc ốm đau, nên muốn tìm người để chăm sóc bà, nhưng không ngờ bà lại có thể nghĩ tôi như thế. Được từ nay tôi sẽ không làm phiền bà nữa. Một con ma như tôi, không thể làm việc tốt sao? Loài người các người lúc nào cũng nói, chúng tôi ác độc. Nhưng các người sai rồi. Độc ác nhất chính là con người.

 Con ma cười một chàng dài rồi biến mất.

Nghe những lời nói ấy, bà biết mình đã trách lầm cô ấy. Người đàn bà cố gắng gọi con ma quay trở lại nhưng vô ích.

Giật mình tỉnh giấc, bà vội vàng bước xuống giường, thấy cô bà có vẻ vội vã, giọng ngái ngủ, cô gái gái hỏi: 

- Có chuyện gì mà đêm hôm mẹ đi đâu mà gấp gáp như vậy? 

- Mẹ đắc tội với người trong miếu, mẹ phải xin cô ấy tha thứ cho mẹ. 

- Có gì để sáng rồi mẹ hãy đi. Đêm khuya thế này mẹ ra đó lỡ gặp rắn rết thì sao?

- Không được, mẹ phải đi ngai bây giờ, may ra còn kịp. 

Cô gái ngáp dài một cái, xuống khỏi giường nòi: 

- Để con phụ mẹ.

Nói rồi, cô ta xách đèn đi theo bà cụ. Thấy cô con nuôi dậy, đi theo mình, bà có chút áy náy nói: 

- Con cứ ngủ đi! Mẹ đi một loáng rồi về. Không cần phải theo mẹ đâu. 

- Thì mẹ cứ để con đi cùng. 

Bà nhìn cô , có chút e ngại, nhưng rồi bà cũng nói ra giấc mơ của mình. Cô gái ngạc nhiên, cũng kể sự lạ đêm mưa đó cho bà nghe. Nghe xong, bà càng cảm thấy hối hận vì việc mình đã làm. Nhìn mẹ nuôi của mình, cô ta có chút ái ngại nói: 

- Hóa ra mọi chuyện bắt nguồn từ con. 

Bà xua tay, cố phân chần:

 - Không phải tại con đâu, tại mẹ trách lầm cô ấy. Thôi con ở đây đi không thấy con, cô ấy càng giận hơn. 

Cô gái cúi đầu nói "vâng", rồi để bà một mình đi vào miếu. 

Mặc những lời khấn, cầu xin con ma nguôi giận, hồn ma của cô gái, dường như bốc hơi khỏi thế gian này. Từ đó trở đi, người đàn bà không còn thấy hồn ma của cô gái xuất hiện nữa. Nhưng thay vào đó, hình ảnh đáng sợ của cô gái cứ len lỏi vào giấc mơ của bà, khiến bà sợ hãi, không tài nào ngủ tiếp được.

Trong lòng người đàn bà luôn day dứt vì những gì đã nói nhưng quá khứ không thể nào có thể thay đổi được.

Năm tháng dần trôi, tình cảm của bà già và cô gái kia trở nên thắm thiết như hai mẹ con ruột. Họ thương yêu chăm sóc nhau hết lòng. Cuộc sống của họ không có gì để chê trách. Chẳng còn ai nhớ đến bóng ma kia nữa. Ngôi miếu ngày nào cũng trở nên hoang tàn không người lui tới. 

Cuộc sống cứ ngỡ sẽ êm đềm mãi cho đến một ngày, một người đàn ông ăn mặc rách rưới, gương mặt chằng chịt vết sẹo, một vết chém dài bên mắt trái, khiến cho hắn trở nên đáng sợ hơn. Và có lẽ vết chém ấy chính là thứ đã làm hỏng con mắt của gã. Gã đàn ông ấy đứng trước cổng căn nhà, ánh mắt ác độc nhìn vào trong không biết gã ta định làm gì căn nhà ấy.

Cùng lúc đó, có một người con gái mở cửa bước ra. Khi nhìn thấy gã, cô gái xa tầm nét mặt vội vàng chạy tới, đẩy hắn ra. Cô ta nói: 

- Sao anh biết tôi ở đây? Anh đến đây làm gì? Chúng ta đã không còn quan hệ gì với nhau, tại sao anh lại tìm đến đây? 

Gã đàn ông nhìn cô một cách đểu cáng nói: 

- Dù gì chúng ta cũng đã ăn nằm với nhau bao nhiêu thời gian, Làm sao có thể dễ dàng phủi sạch quan hệ như thế được. Anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh nhé. Anh hứa, từ nay sẽ không như vậy nữa. Anh nhớ em nhiều lắm. Em có biết không? 


Nhận xét (0)