Global Notification

Liên hệ Ad : Nhấn Vào đây

- Chapter 05

Truyện : Người Chôn Dưới Nhà Vệ Sinh Chapter 05 Được phát trên web Template truyện.Truyện : Người Chôn Dưới Nhà Vệ Sinh Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Template truyện. Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Template truyện Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )

 

Cô ả nghe nghe thấy gã nói thế cười mỉa nói: 

- Tôi đâu có điên mà tin lời anh nói. Anh hãy cút khỏi đây trước khi tôi báo cảnh sát! 

Thấy cô ta nói thế, gã đàn ông xuống giọng nài nỉ:

- Em! Anh biết lỗi thật rồi mà. Em hãy tha thứ cho anh. Anh hứa sẽ thay đổi mà. 

- Ha ha ha ha… - Sau một chàng cười dài, cô ả cất tiếng chế nhạo: - Thay đổi ư? Anh chỉ có thay máu, thì may ra anh mới thay đổi được. Chứ câu hứa ấy anh nói cả ngàn lần rồi. Cuối cùng cũng chẳng bao giờ sửa. Tôi không có điên mà tin anh nữa. Mời anh đi cho! 

Nói rồi cô làm động tác tiễn khách, và toan đóng cửa. Thấy thế, gã đàn ông tức giận lao đến, nắm lấy tóc cô ta giật mạnh gào lên: 

- Á à… Con đĩ này, mày đuổi bố mày à? Nuôi mày bao nhiêu thời gian, giờ mày ăn cháo đá bát, thấy bố mày nghèo khó, đến tìm mày, thì mày đuổi bố mày à. Vậy thì bố cho mày chết. 

Nói rồi gã ấn đầu cô ta xuống rồi đập mạnh vào tường. Bị bất ngờ cô ta không kịp phản kháng, đầu đập mạnh vào tường, bất tỉnh nhân sự. Từ vị trí bị đập máu bắt đầu rỉ ra. Thấy người cô ta bỗng nhiên mềm oặt, nhìn lại thì cô ta đã bất tỉnh, tưởng là đã chết, gã đàn ông sợ hãi buông tay và lập tức bỏ chạy. 

Khi nghe có tiếng ngoài cổng, bà vội vàng bước ra, nhưng do đã già cả, không đi nhanh được, nên khi tới nơi, thứ bà thấy là cô con nuôi của mình, đang bất tỉnh nhân sự nằm ở đó. Hốt hoảng bà kêu lên: 

- Có ai không? Cứu mạng! Cứu mạng!

Nghe thấy tiếng bà, những người hàng xóm còn đang ở nhà, vội vàng chạy sang. Trước mắt họ là cô con nuôi của bà, đang nằm bất tỉnh. Một người hỏi bà ta: 

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Bà nước mắt lưng tròng nói: 

- Tôi cũng không biết tại sao lại thế này. Khi nghe thấy tiếng xô xát ngoài cổng, tôi vội vàng ra xem có chuyện gì. Nhưng khi ra tới nơi, tôi đã thấy con gái tôi nằm bất tỉnh ở đây. Tôi cũng không biết tại sao bỗng nhiên con gái tôi lại bị như thế này. Mọi người giúp tôi đưa con bé ra bệnh viện giúp tôi với!

Một vài người giúp bà cụ đưa cô gái đi cấp cứu. Đám người người đi rồi, nhưng đằng sau vẫn có nhiều lời bàn tán về việc cô gái bị tấn công. Có người đoán, cô gái bị kẻ cướp tấn công. Có người lại đoán, có lẽ cô ta trượt chân ngã đập đầu vào tường. 

Cũng may cô gái không bị làm sao, chỉ chấn thương nhẹ. Nhưng vẫn phải ở bệnh viện một thời gian theo dõi.

Về phần gã đàn ông kia, sau khi bỏ chạy, gã trốn biệt hai ngày, nhưng trong lòng bất an, muốn biết tình hình về cô gái kia. Gã bèn đi nghe ngóng khắp nơi, mãi không thấy ai nói đến truyện cô ta chết, gã thở phào nhẹ nhõm, như vậy hắn không còn sợ công an bắt mình nữa. Trong đầu một lần nữa hiện lên ý nghĩ vòi tiền của cô ta. Từ khi đuổi cô ta đi, không còn ai chu cấp cho gã tiền ăn chơi, nên hắn lâm vào cảnh túng quẫn. Dần dần nhà cửa ruộng vườn cũng bị gã nướng hết vào những canh đỏ đen và cá độ. Khó khăn lắm, gã mới tìm thấy cô ả, chẳng dại gì mà buông tha cho ả ta nữa. Nghĩ là làm, gã ăn trộm một bộ đồ của gia đình gần đó, ăn mặc lịch sự, mon men tìm đến nhà của cô gái. Đưa tay )gõ cửa, người mở cửa không phải là người mà gã mong đợi, nhìn bà cụ gã có chút thất vọng. 

- Cậu tìm ai? 

- Dạ cháu…

Chưa trả lời hết câu, một tiếng quát khiến cả hai giật mình: 

- Anh đến đây làm gì?

Nhìn thấy cô gái, gã cười tươi nói: 

- Anh đến thăm em.

- Anh ra khỏi nhà tôi!

Lúc này người đàn bà cất tiếng hỏi: 

- Thế cậu ta là ai vậy con?

Cả hai đồng thanh: 

- Con không quen anh ta.

- Cháu là bạn của cô ấy. 

Cô gái tức giận quay sang nhìn hắn. Gã đàn ông cũng nhăn nhở cười với cô.

- Thế rốt cục là thế nào đây?

Cô gái nói:

 - Con không quen anh ta. Me mặc kệ anh ta. Chúng ta vào nhà đi mẹ. 

Hắn trầm giọng nói:

- Em tại sao lại nói thế? Nếu em đã nói thế, anh đành nói thật cho mẹ nghe. 

Thấy giọng điệu của hắn giống như đe dọa, cô chột dạ nói:

 - Mẹ vào nhà trước đi! Để con nói chuyện phải trái với anh ta.

Bà ngần ngừ một chút, nhưng hiểu ý con gái muốn nói chuyện riêng với người đàn ông kia, nên bà rời bước. Trước khi đi, bà dặn dò:

 - Có chuyện gì thì con gọi mẹ nhé!

 Cô khẽ gật đầu trả lời vâng rồi nhín bà đi khuất, khi đã chắc chắn bà đã đi xa cô ta rít lên:

 - Rốt cuộc anh muốn gì?

Gã cười đểu nói: 

- Chẳng muốn gì cả, chỉ muốn ở bên em như ngày xưa thôi.

Cô gầm lên giận dữ:

- Anh bị điên hả? Tôi không muốn liên quan gì đến anh nữa. Làm ơn hãy buông tha cho tôi.

- Anh yêu em thật lòng mà. Em đừng đối xử với anh như thế! 

Nói rồi hắn tiến lại gần cô, thấy hắn tiến lại cô ta lùi lại miệng lắp bắp: 

- Anh… anh định làm gì? Mẹ tôi biết anh là người gặp tôi rồi đấy. Tôi mà có mệnh hệ gì, mẹ tôi sẽ báo cảnh sát đấy. 

- Thế em nghĩ tôi không biết gì về em sao? Tôi đã điều tra rồi, ở đây chỉ có hai người thôi. Giết em rồi giết bà ta cũng không muộn. 

Nghe hắn nói cô lo lắng hỏi:

 - Anh định làm gì? 

- Anh chỉ muốn chúng ta quay lại với nhau.

- Chẳng qua anh chỉ muốn tiền của tôi thôi.

Hắn cười cười nói:

 - Tại anh kẹt mới thế, anh hứa khi có tiền sẽ trả lại cho em mà

- Anh muốn bao nhiêu mới chịu buông tha cho tôi? 

- Sao em lại nói thế, anh không cần tiền, chỉ cần em thôi.

- Anh… anh…

- Đừng giận mà anh vào xin phép mẹ cho anh về ở với em.

Nói rồi hắn đi nhanh vào trong nhà, không để cô kịp phản ứng. Thấy hắn đi vào nhà cô quát lớn:

- Anh đứng lại cho tôi!

Quạt xong cô vội vàng chạy theo hắn để ngăn cản hắn bước vào trong nhà, nhưng bước chân ngắn ngủn của cô, làm sao có thể bằng được bước chân của một người đàn ông. Chẳng mấy chốc, hắn đã bước vào được trong nhà. Cất tiếng gọi:

 - Mẹ! Mẹ ơi!

Nghe tiếng gã, bá có chút hoảng sợ phấn vì lo cho con, phần vì tiếng gọi gấp gáp kia. Nên bà vội vàng chạy ra xem. Do vội vàng, nên bà suýt vấp ngã. Cũng may gã đỡ được, nên không bị ngã xuống đất. Được đỡ, bà mỉm cười cảm ơn gã. Gã cười nói: 

- Không có gì đâu mẹ, đó là việc của con cái nên làm. 

Chưa hiểu lời nói của anh ta, thì cô con gái chạy vào, gắt: 

- Anh đừng nói linh tinh!

Bà ngơ ngác hỏi:

- Có chuyện gì vậy con?

Gã đàn ông nói:

- Chuyện là thế này…

- Anh không được nói bậy! 

- Sao em không cho anh nói? - Anh ta quay lại nói nhanh: - Mẹ! Con là chồng của cô ấy. 

- Anh nói linh tinh gì vậy hả? Không được nói linh tinh! Chúng ta chẳng là gì của nhau cả. 

Nghe hai người cãi nhau, bà vẫn chưa hiểu họ đang nói gì. Bà lên tiếng cắt ngang câu chuyện của hai người, lắng nghe từng người nói. 


Nhận xét (0)