Người Chôn Dưới Nhà Vệ Sinh - Chapter 06 ( Hết )
Truyện : Người Chôn Dưới Nhà Vệ Sinh Chapter 06 ( Hết ) Được phát trên web Template truyện.Truyện : Người Chôn Dưới Nhà Vệ Sinh Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Template truyện. Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Template truyện Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )
Đàn ông luôn tỏ ra vẻ đáng thương để lấy lòng bà cụ.
Vốn có lòng thương người cùng với cảnh một mình đơn độc bà có trước Cảm thông với gã.
Sau khi đã hiểu rõ vấn đề, bà nói:
- Dù gì thì hai đứa cũng là trẻ mồ côi, mẹ cũng không có người thân, hai đứa cứ ở lại đây đi! Có gì ăn nấy.
Thế là hai người ở lại sống với bà cụ. Để được sống ở đây gã ra vẻ chịu thương chịu khó, để lấy lòng bà và cô gái. Kỳ thật trong lòng gã vô cùng khó chịu, thứ bây giờ gã muốn là tiền. Gã phải nghĩ cách để moi tiền hai người kia để thỏa sức ăn chơi. Do đã quen thói cũ, không làm mà vẫn có ăn, đi làm khiến gã cảm thấy không thoải mái. Nhiều lúc, gã chỉ muốn bỏ làm để đi chơi. Nhưng nghĩ đến đang lấy lòng hai người, cho nên đành cố gắng nhẫn nhịn để làm việc.
Một ngày nọ gã chán làm, bèn bỏ về nhà sớm hơn thường lệ. Thấy cửa mở, lòng thầm nghĩ, giờ này mọi người đi vắng thì làm gì có ai ở nhà, cửa mở như thế này chỉ có thể là trộm, hắn không thể để bọn chúng vơ hết mọi thứ được. Bởi muốn lấy, cũng phải là hắn lấy. Nghĩ vậy gã rón rén bước vào trong. Định bụng sẽ bắt sống tên trộm, hoặc cho hắn một trận nên thân mới được. Nhưng thứ hắn thấy, không phải là kẻ trộm mà là bóng lưng còng của bà mẹ nuôi. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng bỗng nhiên trong lòng lại nảy sinh thắc mắc, giờ này, đáng lẽ bà phải ở chợ mới phải chứ. Nhìn dáng bà chầm chậm đi đi vào nhà trong. Toan bước vào hỏi truyện, thì thấy bà cụ bỗng nhiên quay lại. Có chút chột dạ, hắn nhanh nhẹn nấp vào góc khuất để bà cụ không nhìn thấy. Bà cụ lén lút nhìn trước ngó sau, không thấy ai, vội vàng đóng cửa phòng. Qua khe cửa nhỏ, gã thấy bà lật chiếc chiếu ra, lôi từ góc dát giường lên một cái hộp nhỏ, móc chiếc chìa khoá từ trong túi ra, mở hộp và bỏ tiền vào trong.
Nhìn thấy tiền, mắt gã sáng lên, trong lòng nảy sinh ý nghĩ không an phận. Lần này gã nhất định phải lấy bằng được khoản tiền đó.
Hắn tới hiệu thuốc mua thuốc ngủ, sau đó ra cửa hàng bán đồ ăn sẵn, mua một bữa thịnh soạn đem về nhà để mời mọi người.
Thấy anh ta đem đồ ăn về, ai cũng có chút ngạc nhiên, nhưng khi nghe hắn nói hôm nay gã lãnh lương nên mua đồ về khao mọi người, nghe gã nói thế, ai cũng mừng cho gã, đã có thể tự mình kiếm ra tiền vui vẻ ngồi vào bàn cùng nhau ăn uống. Hắn cũng sốt sắng gắp thức ăn cho hai người. Xong bữa, còn nhận đi rửa bát đũa cho hai người nghỉ ngơi.
Hai mẹ con đang nói chuyện vui vẻ về việc gã thay đổi. Bỗng nhiên cơn buồn ngủ ập tới, hai người không ai bảo ai đứng lên về phòng mình để đi ngủ, bỏ lại gã ở nhà ngoài dọn dẹp bát đũa và thức ăn thừa.
Thật ra, gã dọn dẹp là giả, chờ đợi thời cơ lấy tiền là chính. Ước chừng bà cụ đã ngủ say, hắn ta mới tiến tới cạy cửa để vào trong phòng của bà. Gã đưa tay lần tìm chìa khóa, khi đã lấy được chìa khóa hắn quay lại nhìn bà cụ vẻ đắc ý. Bỗng nhiên, thấy mắt bà mở trừng trừng nhìn hắn. Khiến cho hắn giật mình sợ hãi. Nhưng không thấy bà có động tĩnh gì, hắn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên vỗ ngực, lòng thầm trách mình "thần hồn nát thần tính". Hắn hít một hơi thật mạnh, đưa tay bê bà cụ lên, định đặt xuống đất. Nhưng trên tay hắn là một cỗ lạnh băng, cùng một chất dinh dính chảy xuống tay, hắn nhìn xuống tay mình thì thấy, cơ thể bà lão đang từ từ chảy ra thứ dịch đen đặc. Chiếc đầu cũng bắt đầu xoay một cách kỳ dị, bà ta từ từ mở mắt hỏi:
- Con đang làm gì đấy?
Những thứ gã nhìn thấy cùng với giọng nói của bà cụ vừa phát ra, khiến gã sợ hãi, hất bà lão xuống giường, lùi về phía cửa toan bỏ chạy, Nhưng khi hắn quay lại, để nhìn xem cái thứ kỳ dị đó có đuổi theo không, hắn lại thấy bà cụ nằm im tại chỗ không hề nhúc nhích. Lấy lại bình tĩnh, một lần nữa hắn lại bị ảo giác đánh lừa, hít một hơi thật sâu, mỉm cười thầm nghĩ, "đúng là trong lòng có quỷ, sẽ sinh ra quỷ". Lần này hắn sẽ không sợ thứ ảo giác vớ vẩn ấy nữa. Hắn tiến lại gần, nhắm chặt mắt để không phải nhìn thấy thứ gớm ghiếc ấy nữa, gã luồn tay bề thốc bà lên. Nhưng lần này cũng thế, cảm giác cơ thể bà nhão nhẹt giống như một xác đang bắt đầu mục rữa. Không gian bắt đầu bốc lên thế mùi khiến gã muốn nôn mửa. Nhưng gã luôn tự an ủi bản thân rằng, đó là ảo ảnh mà thôi, do lần đầu làm chuyện này mới tưởng tượng ra như thế. Nhưng cảm giác lạnh lẽo bắt đầu truyền xuống cánh tay. Cảm giác này không thể nào là giả được. Một hơi thở mang theo hơi lạnh và mùi hôi thối phả thẳng vào mặt hắn, khiến hắn không tài nào chịu được, phải mở mắt ra nhìn. Một gương mặt dị hợm được phóng đại ngay trước mắt hắn, đó là một gương mặt thối rữa nhung nhúc toàn bọ, con người lói ra khỏi tròng mắt, chiếc miệng không môi đang cười, một điệu kỳ quái. Sợ hãi hắn hét lớn, rồi ngất lịm đi. Từ trên cơ thể hắn chiếc chìa khóa chui ra từ từ trở về vị trí cũ, cơ thể gã cũng bị trôi ra khỏi cửa cánh cửa phòng từ từ đóng lại như chưa xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm ngày hôm sau,
Một bàn tay vỗ nhẹ vào mặt hắn, giọng nói hiền từ vang lên:
- Dậy! Dậy đi con! Sao lại nằm ở đây thế này?
Mở mắt ra, thấy gương mặt của bà cụ, trong ánh đèn dầu lập lòe khiến gã nhớ đến hình ảnh trước lúc ngất đi, hắn sợ hãi lùi lại hét lên:
- Đừng, đừng làm hại tôi! Tha cho tôi!
Chưa biết chuyện gì xảy ra bà nhìn hắn với ánh mặt lo lắng,
- Có chuyện gì vậy con? Sao tự dưng lại hoảng loạn như thế? Mẹ đây mà, bình tĩnh lại đi con!
Khi đã lấy lại được bình tĩnh, hắn suy nghĩ thật kỹ chuyện xảy ra đêm qua, có lẽ chuyện hôm qua chỉ là do hắn nghĩ quá nhiều, nên sinh ra ảo giác. Tự cười bản thân nhát gan, để mất cơ hội vàng. Gã cười cười nói:
- Dạ không có chuyện gì đâu ạ. Chỉ là con gặp ác mộng thôi.
- Vậy à? Thế sao con lại nằm ở đây thế này?
Hắn giả vờ nhìn quang cười giả lả trả lời:
- Chắc là đêm qua con mộng du, nên ngủ ở đây. - Gã liếc quanh tìm cái gì đó để đánh trống lảng, bỗng nhiên hắn thấy bầu trời còn đang tối, gã nhìn bà hỏi: - Còn mẹ, sao mẹ dậy sớm vậy?
Bà cười hiền nói:
- Mẹ có tuổi rồi, nên ngủ rất ít. Thôi về phòng đi con, nằm đất lạnh cẩn thận lại ốm đấy.
Gã khẽ gật đầu rồi đi vào phòng của mình. Nằm trên giường, gã trằn trọc mãi chưa ngủ được, nghĩ tới khoản tiền trong chiếc hộp, không lấy được, hắn không can tâm. Nếu không lấy được ban đêm, hắn sẽ lấy ban ngày.
Bình minh ló dạng,
Hắn uể oải ngồi dậy, với điệu bộ như một người đang bị mệt, gã bước ra ngoài. Vừa đi vừa giả vờ muốn hắt hơi nhưng không được, sụt sịt như đang bị sổ mũi.
Thấy gã như vậy? Bà cụ lo lắng cất tiếng hỏi:
- Sao thế con?
Gã trả lời:
- Con không biết nữa. Chắc hôm qua bị lạnh, nên hôm nay hắt hơi chút xíu.
- Ấy chết! Đưa đầu ra đây mẹ xem có sốt không nào!
Thấy bà đưa tay lên toan sờ trán, gã nghiêng đầu né tránh nói:
- Con không sao đâu. Chỉ khó chịu chút xíu thôi.
Cô gái thấy gã vậy, biết gã lại lười, muốn trốn làm, nên dở trò. Trong lòng có chút khinh bỉ, cũng nói:
- Đúng đấy mẹ, anh ta không sao đâu. Mẹ đừng quá lo lắng!
Bà biết những chuyện trong quá khứ, khiến cô ác cảm với anh. Nên muốn hai người gỡ bỏ hiềm khích, sống chung vui vẻ. Bà cười hiền nói:
- Ai cũng có lúc ốm đau mà con. Huống hồ đêm qua, thằng bé bị mộng du, ngủ dưới đất lạnh, trời bắt đầu lạnh, ốm cũng là chuyện bình thường.
- Bị mộng du?
Cô nghe thấy bà nói hắn bị mộng du, cô có chút ngạc nhiên, sống với hắn bao nhiêu năm, cô chưa từng thấy hắn bị mộng du bao giờ. Có lẽ hắn lại dở trò để trốn việc. Thở dài ngao ngán bất lực với gã đàn ông này, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời. Hắn vĩnh viễn không bao giờ có thể thay đổi. Do sắp muộn làm, nên cô không để ý hắn nữa, ăn vội vàng rồi rời khỏi nhà. Cô đi rồi người đàn bà đỡ gã vào giường, đắp chăn cho gã, rồi từ tốn dặn dò:
- Thôi con nghỉ ngơi đi! Nhớ ăn và uống thuốc cho mau khỏi nhé. Mẹ đi chợ một chút rồi về.
- Vâng ạ. Mẹ đi sớm về sớm.
Người đàn bà đi được một lúc, gã chồm dậy, phá khóa, lẻn vào trong phòng ngủ của bà.
Người đàn bà vừa đi vừa suy nghĩ xem, nên mua cái gì để bồi bổ cho gã. Bà bỗng nhớ ra mình quên túi tiền ở nhà, nên vội vã quay trở về.
Về đến nhà, bà thấy cửa phòng mình mở toang, lòng thầm nghĩ đúng là già cả, đi ra ngoài cũng quên cả khoá cửa. Bà vội vã bước vào trong, Nhưng thứ bà nhìn thấy là đứa con trai vừa mới nhận, đang bê hộp tiền của mình trên tay, bà quát lớn:
- Con đang làm cái gì đầy?
Bị bất ngờ gã giật mình, suýt chút nữa thì đánh rơi chiếc hộp, miệng lắp bắp:
- Mẹ… mẹ… sao mẹ lại về giờ này?
- Tôi không về thì làm sao bắt được anh ăn cắp tiền của tôi.
Biết bị lộ, gã cười đểu nói:
- Đến nước này, tôi cũng không dấu nữa. Tôi chẳng qua cũng vì tiền, mới ở lại đây để lấy lòng các người. Bây giờ, số tiền này coi như bù đắp cho tôi đi.
- Không được! Con không thể làm thế! Đây là tiền mẹ để phòng lúc ốm đau. Con không được lấy!
Nói rồi, bà lao vào tóm lấy cái hộp, ngăn gã không lấy đi. Nhưng gã hất mạnh bà ra khiến bà ngã nhào xuống đất. Hắn gằn giọng nói:
- Tôi muốn lấy, bà cản được tôi chắc. Tốt nhất, thì im mồm đi! Không thì đừng trách tôi ác.
- Không được! - Bà lao vào ôm lấy gã, nước mắt dàn dụa, giọng van lơn: - Mẹ xin con đấy, đừng làm thế. Phải
Hắn điên lên hất bà ra, đạp cho bà mấy cái:
- Con mụ già chết tiệt này! Nói nhẹ không ưa, vậy thì ông cho mày chết.
Nói rồi gã lại đạp tới tấp vào bụng bà. Sức già cả, không thể chống đỡ được sức thanh niên, bà đau đớn kêu cứu. Nghe tiếng bà kêu cứu, máu điên của gã lên cao, gã đạp thẳng vào miệng bà, gã gắn giọng quát:
- Này thì cứu này! Này thì cứu này! Gương mặt bà trở nên sưng phù biến dạng, máu từ vết rách chảy ra đầm đìa. Bà quằn quại trong đau đớn, không thể kêu được tiếng nào nữa. Vô tình gã đạp mạnh vào cổ, mắt bà trợn trừng, cơ thể nhũn ra bất động. Thấy bà không dãy dụa gì nữa, gã mới ngừng tay, đưa tay lục chìa khóa, miệng lẩm bẩm chửi rủa. Lấy xong chìa khóa, gã ôm chiếc hộp ra khỏi phòng, đóng cửa lại, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Để bà nằm đó với cơ thể đang dần dần lạnh đi.
Trên không trung, một người phụ nữ xà xuống đưa tay nắm lấy tay bà cụ, giọng trách móc:
- Bà thấy chưa, tin người quá giờ hại chính bản thân minh. Giờ chết rồi đấy.
Nét mặt bà trở nên buồn rầu, bà không ngờ mình lại nhận một con quỷ đội lốt người về sống chung. Bây giờ, bà không biết phải thế nào nữa. Trong lòng không can tâm, bà nói:
- Tôi không muốn phải chết tức tưởi như thế này. Tôi phải trả thù.
Cô gái lạnh lùng nói:
- Dựa vào một con ma mới như bà sao? Tôi chỉ sợ chưa động được đến người hắn, bà đã bị quỷ sai đưa đi rồi.
Nét mặt lộ rõ vẻ đau khổ, bà nhìn cô ta hỏi:
- Vậy giờ tôi phải làm thế nào để trả thù hắn đây?
- Vội gì chứ, bà cứ đi theo đi rồi sẽ rõ.
Hai bóng người xuyên qua bức tường ra ngoài.
Nói về gã đàn ông, sau khi lấy được chiếc hộp, gã hí hửng trở về phòng, khóa kín cửa, lấy chìa khoá mở hộp ra, bên trong không không phải là tiền mà là vàng, rất nhiều vàng. Bỗng nhiên, những thỏi vàng chảy ra, trở nên méo mó, biến dạng, một gương mặt kỳ dị bắt đầu hiện ra, gương mặt ấy phinh to lên, bay ra khỏi hộp, nhằm hướng hắn lao tới. Thấy thế, hắn sợ hãi vội vàng bỏ chạy. Do hắn đã chốt chặt cửa, nên hắn không thể thoát ra. Hắn nhanh chóng bị con quỷ nuốt gọn vào trong bụng.
Từ ngày đó, có một gã điên khùng đi khắp nơi, gặp ai gã cũng túm chặt lấy hỏi "tiền của tôi đâu? Hãy trả lại tiền cho tôi!"
Nhiều người thấy gã tội nghiệp, móc tiền đưa cho gã, thì gã hét lên "Quỷ! Quỷ cứu tôi với!" Rồi vội vã bỏ chạy.
Note: Ma quỷ đôi khi không đáng sợ bằng lòng tham của con người. Con người có lòng tham đôi khi còn đáng sợ hơn quỷ dữ, nhẫn tâm hại người khác để đạt được mục đích của bản thân, dẫm đạp lên người khác để bước lên vị trí tốt hơn.
Anydinh
Nhận xét (0)