Không có ai trong đêm - Chapter 01
Truyện : Không có ai trong đêm Chapter 01 Được phát trên web Template truyện.Truyện : Không có ai trong đêm Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Template truyện. Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Template truyện Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )
KHÔNG CÓ AI TRONG ĐÊM
Chương 1
Vũ gồng mình đạp xe để nhanh chóng trở về nhà trước khi trời tối. Mọi người sẽ nghĩ tại sao phải đi xe đạp mà không đi xe máy phải không? Bởi vì ở cái thời ấy, có xe đạp là sang lắm, hãnh diện lắm. Hơn nữa cũng chỉ có cán bộ, viên chức nhà nước mới có xe đạp để đi. Chứ dân thường thì tiền đâu mà mua.
Đáng lẽ hôm nay, Vũ sẽ được về sớm với gia đình. Nếu như mấy lão già kia không phát biểu dài dòng, không đầu không cuối. Bọn họ chẳng biết nghĩ cho người ở xa như anh chút nào.
Nhìn bầu trời bắt đầu từ đỏ, chuyển dần sang tím, anh có chút lo lắng, không biết mình có về kịp nhà trước 10 rưỡi hay không. Quãng đường từ tỉnh về nhà anh phải đi hơn 3 tiếng chứ đâu có ít. Vũ nhấn mạnh pedal, chỉ mong có thể nhanh hơn một chút, để trở về bên gia đình.
Nhưng ông trời thật khéo trêu người, đi chẳng được bao lâu, xe của Vũ bị thủng săm. Anh tức giận chửi thề:
- Mẹ nó chứ, lại dở quẻ đúng lúc này.
Anh dừng lại, lục túi lấy bộ đồ nghề sửa xe. Lục một tìm một hồi mới nhận ra, là mình đã vô tình để quên ở nhà.
- Chết tiệt! Lại quên ở nhà rồi.
Đưa mắt nhìn trời, anh thở dài một cái, tự an ủi bản thân.
- Thôi vậy, xem nhà nào gần đây xin tá túc một đêm vậy.
Nhưng cả quãng đường là đồng không mông quạnh. Một bóng người cũng chẳng có chứ đào đâu ra nhà. Anh đưa mắt nhìn quanh, hy vọng thấy được một bóng người hay một ngôi nhà để xin tá túc. Càng đi anh càng thấy thất vọng. Thôi đành vậy, cứ đi đến đâu thì đến.
Bỗng nhiên từ đằng sau, có tiếng gọi của một người đàn ông vang lên:
- Này anh! Đi đâu muộn thế? Có xe sao không đi?
Ban đầu anh định trả lời, nhưng chợt nhớ ra, người ta thường nói: "Nếu có gọi trong đêm tối, nhất định không được trả lời, vì có thể đó là ma quỷ đang gọi." Nên anh nhất định im lặng, không trả lời người ấy. Cố gắng rảo bước thật nhanh, trong lòng hy vọng ma quỷ không đuổi theo mình.
Có vẻ người ấy không bỏ cuộc. Lại gọi với theo:
- Này anh! Tôi gọi anh đấy! Sao không trả lời?
Vũ càng lúc càng bước thật nhanh. Gần như đang chạy, chỉ thiếu nước là bỏ lại cái xe để chạy khỏi đây.
Anh không ngờ, người ấy đã đuổi tới gần. Anh ta đập mạnh vào vai anh. Khiến anh giật mình suýt chút nữa thì làm đổ cái xe. Cú đập đau điếng, kèm theo hơi ấm của bàn tay, giúp Vũ nhận ra anh ta là người chứ không phải ma. Bấy giờ anh mới dám quay lại nhìn.
Dưới ánh trăng, anh thấy một người có làn da nhợt nhạt, đôi mắt trũng sâu, gò má nhô cao. Xuýt chút nữa thì anh hét lên vì sợ hãi. Anh ta giống ma vô cùng. Thành thật mà nói, anh sợ muốn đái ra quần rồi. Chân như nhũn ra, không tài nào bước tiếp được. Hàm răng đánh bọ cạp, không nói nên lời.
Có lẽ biết anh đang sợ, nên người kia cười cười cất tiếng hỏi:
- Này anh! Tôi hỏi anh sao anh không trả lời? Anh nghĩ tới là ma phải không?
Vũ sợ không nói nên lời, chỉ khẽ gật đầu xác nhận. Anh ta cười nói:
- Tôi là con người. Anh sờ tay tôi mà xem!
Vũ mạnh dạn tóm lấy bàn tay anh ta để xác nhận. Quả thật là rất ấm. Lúc này anh mới lấy lại bình tĩnh trả lời:
- Lúc đầu tôi tưởng anh là cái thứ không sạch sẽ kia. Nên không dám trả lời. Vì các cụ xưa có nói;
''đi đường ban đêm, nghe thấy tiếng gọi, tuyệt đối không trả lời, hoặc quay đầu lại". Nên khi nghe anh gọi tôi không dám trả lời, chỉ biết cắm cổ đi thẳng.
Anh ta cười lớn, vỗ vai Vũ nói:
- Đó chỉ là câu chuyện để hù trẻ con thôi. Chứ trên đời này làm gì có ma. Anh nhát gan thật đấy.
Vũ lúng túng gã đầu nói:
- Thà tin là có chứ đừng tin là không.
Anh ta càng cười lớn hơn, vừa cười vừa nói:
- Nhìn anh có vẻ là cán bộ nhà nước. Vậy mà lại có thể tin vào cái truyện ma quỷ.
- Tin chứ. Ngày nhỏ tôi từng nhìn thấy rồi đấy.
- Thật không kể cho tôi nghe đi! Tôi chưa từng thấy ma bao giờ.
- Chuyện là thế này:
Vũ chìm vào trầm tư về những ngày xưa cũ, ngày mà anh còn thơ dại.
***
Hồi bé hai lần Vũ gặp ma, nhưng bố mẹ anh nói; đó là do anh hoa mắt hay tưởng tượng ra mà thôi. Nhưng trong thâm tâm anh vẫn chắc chắn thứ mình thấy thật sự là ma.
Lần thứ nhất vào một ngày mùa hạ, năm anh lên bốn, đó cũng là một ngày mất điện, cả xóm rủ nhau ra hợp tác xã ngồi nói chuyện phiếm, còn bọn trẻ con thì rủ nhau chơi đủ mọi trò. Lúc thì chơi ô ăn quan, lúc thì bịt mắt bắt dê… Cuối cùng là trò trốn tìm. Vũ là người đầu tiên đi tìm, cậu úp mặt vào tường bắt đầu đếm.
- Năm,... Mười,.. Mười lăm,... Ai chưa xong mở mắt đi tìm.
Vũ tìm khắp lượt chẳng thấy bóng dáng đứa nào. Lòng cậu bé thầm nghĩ; “Quái lạ! Bọn này hôm nay trốn kĩ thế không biết, tìm mãi chẳng thấy đứa nào. Không lẽ mình phải thả gà sao? Không được, mình phải bắt bằng được chúng nó."
Đảo mắt nhìn quanh, cậu thấy có bóng trắng lấp ló dưới gốc cây xoan già ở cạnh cái kho của hợp tác xã. Lòng cậu vui như mở cờ, quả này cậu không phải đi tìm nữa rồi, tha hồ mà trốn. Nghĩ tới đây, Vũ chạy nhanh đến hô lớn:
- Bắt được rồi nhé!
Chương 2
Chợt cậu khựng lại, đó là một đứa nhóc lạ hoắc lạ huơ. Vũ chống tay lên hông, cau mày hỏi:
- Mày là ai? Mày núp ở đây làm gì? Định ăn cắp hả?
Đứa bé ấy rụt rè nói:
- Mình… Mình không có ăn cắp. Mình chỉ muốn được chơi chung với các bạn thôi.
Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được rồi, mày đợi ở đây, tao tìm được bọn kia, tao cho mày chơi chung.
Đứa bé kia gật đầu nói nhỏ:
- Bạn có muốn mình chỉ chỗ bọn họ cho không?
- Có chứ. Chỉ cho tao đi rồi tao cho mày chơi chung!
Đứa trẻ thì thầm vào tai Vũ điều gì đó, nhìn Vũ có vẻ đắc ý lắm. Cậu đi đến những chỗ đứa bé ấy chỉ điểm, quả nhiên đám bạn đang trốn ở đó. Sau khi tìm được mấy đứa bạn, cậu bắt đầu giới thiệu:
- Mọi người đây là… - Vũ chợt nhớ ra mình chưa hỏi tên đứa bé kia. Cậu quay sang hỏi: - Mày tên gì đấy?
Đám bạn thấy Vũ nói chuyện một mình, có đứa hỏi:
- Này Vũ! Mày nói chuyện với ai đấy.
- Tao nói với đứa này này.
Nói rồi cậu chỉ vào đứa trẻ đang đứng cạnh nói. Cả đám nhìn Vũ với ánh mắt đầy nghi hoặc.
- Mày có bị làm sao không đấy? Ở đây làm gì có ai ngoài mày.
Vũ đang định cãi lại bọn nó, thì đúng lúc ấy xóm cậu có điện, người lớn bèn gọi gọi bọn trẻ về nhà. Vũ nhìn đứa trẻ đó nói:
- Xin lỗi nha mình phải về rồi. Để hôm khác chúng mình sẽ cho bạn chơi chung.
Đưa trẻ tức giận gương mặt biến đen, nó gào lên:
- Mày lừa tao. Tao ghét chúng mày.
Vũ sợ hãi hét lên bỏ chạy. Thấy con chạy như ma đuổi, ông Thái tức bố Vũ hỏi?
- Chuyện gì vậy con?
Mặt Vũ tái mét chỉ về phía đứa trẻ, miệng lắp bắp nói:
- Ma… Ma…
Ông Thái nhìn về phía con chỉ, ông chẳng thấy gì ngoài một bóng cây. Ông bế Vũ lên nói với cậu:
- Chắc con hoa mắt nhìn nhầm thôi. Làm có cái gì ngoài đó.
- Nhưng rõ ràng nó đang đứng đó mà.
- Là con tưởng tượng ra thôi làm gì có ai.
Rõ ràng cậu vẫn nhìn thấy nó ở đó mà. Tại sao bố lại không thấy nó. Tôi nhìn bố vẻ mặt đầy ấm ức, muốn nói lại thôi. Mặc dù rất sợ, nhưng tôi lén liếc lại nhìn nơi đó, xem nó đi theo tôi không. Nhưng đứa trẻ ấy đã biến mất như chưa từng tồn tại. Sau ngày đó Vũ cũng không còn nhìn thấy đứa trẻ ấy nữa. Cậu cũng bắt đầu tin những lời bố nói và cũng quên đi lần gặp gỡ này.
Nhưng một chuyện năm lớp 8 đã khiến Vũ thực sự tin là có ma.
Hôm đó, là một ngày trăng tròn, và rất sáng. Dưới ánh trăng có thể nhìn rõ mọi vật. Vũ đi học thêm buổi tối ở làng làng bên về.
Khi cậu đi qua bụi tre giao giữa làng của cậu và làng bên, bỗng nhiên Có một cành nó ríu tận xuống đường như có người kéo xuống. Cứ nghĩ có người đang trêu mình, Vũ chạy đến gần nhìn xem là ai đang giở trò. Nhưng ở đó chẳng hề có ai. Nhìn cái tư thế cong kỳ dị của cây tre. Vũ khẽ rùng mình nghĩ đến cái thứ mà không ai muốn nhắc đến vào ban đêm.
Sợ quá Vũ chạy lối khác để về nhà. Đi được một quãng, cậu nghe thấy sau lưng có một tiếng thở nặng nhọc của ai đó. Nghĩ bụng đã có người đi cùng cho bớt sợ. Cậu cố ý đi chậm lại để đợi người đó. Nhưng chờ mãi chẳng thấy người ấy vượt lên.
Cậu tò mò ngoài đầu lại nhìn, cái nhìn ấy khiến cậu tái mặt đi vì sợ. Đằng sau lưng cậu có một cái bóng dài dài, đầu của nó giống như một cái tam giác tù. làn da ngả màu hơi vàng. Người đó đội một cái mũ giống như mũ mấy bà hay đội trong đám ma. Vũ sợ quá ngã lăn xuống đất bất tỉnh nhân sự. Đến khi tỉnh dậy, cậu thấy mẹ đang khóc nức nở bên cạnh giường. Thấy cậu tỉnh dậy mẹ vội vàng nói:
- Con tỉnh rồi. Có sao không?
Vũ nhìn mẹ trả lời:
- Con không sao.
- Sao con lại bất tỉnh giữa đường vậy?
- Con không biết tại sao nữa. Tự nhiên con thấy chóng mặt, rồi mặt mũi tối sầm không biết gì nữa.
Đó là lần đầu tiên cậu nói dối mẹ. Nhưng cậu biết nếu nói với mẹ rằng mình gặp ma. Thì chắc chắn mẹ cậu sẽ không tin đâu. Bởi mẹ là người không tin vào ma quỷ. Cho nên cậu chọn cách giữ kín bí mật này trong lòng.
***
Trở lại hiện tại. Vũ hít một hơi nói:
- Chuyện là như vậy đấy. Từ đó tôi mới tin, trên đời này có những thứ vô hình, mà chúng ta không thể giải thích được bằng khoa học.
Giọng của người đàn ông vang lên:
- Thế thứ cậu nhìn thấy có giống như này không?
Nghe người ấy hỏi Vũ quay sang nhìn anh ta, nhưng vừa nhìn thấy hình dáng ấy, anh đã ngã ngồi xuống đất mắt trợn trừng trừng. Miệng không thốt nên lời. Trước mắt anh chính là cái bóng năm đó anh nhìn thấy.
Thấy Vũ sợ hãi như vậy anh ta cười lớn gỡ cài mặt nạ ra, chìa về phía anh cười nói:
- Cái này là mặt nạ quỷ, tôi mua cho con tôi chơi trung thu. Chắc năm đó, anh cũng nhìn thấy cái mặt nạ này, nên tưởng nhầm là ma thôi.
Nhìn chiếc mặt nạ trên tay người đàn ông, anh ngẫm lại anh thấy có phần đúng đứng dậy dựng xe lên nói:
- Anh làm tôi sợ gần chết. Đêm hôm ở đồng không mông quạnh thế này tự dưng đeo mặt nạ lên dọa người. Mà anh tên là gì vậy?
Chương 3
Anh ta vui vẻ trả lời:
- Tôi tên là Dương. Còn anh tên gì?
Vũ định nói tên thật của mình cho anh ta. Nhưng nghĩ lại, đêm hôm tự nhiên xưng tên để ma quỷ nghe thấy, đến lúc về chúng gọi bắt hồn thì sao. Anh bèn lấy đại một cái tên để nói với người kia.
- Tôi tên Miền.
- Thế anh Miền đi đâu đêm hôm thế này.
- Chẳng giấu gì anh, tôi đi họp trên tỉnh, tại mấy cái lão già chết tiệt kia phát biểu dông dài, mà tôi về muộn thế này đây. Đã muộn lại còn hỏng xe. Thế này không biết đến bao giờ mới về được nhà nữa.
- Nếu anh không chê. Có thể qua nhà tôi ngủ một đêm.
Vũ hỏi:
- Anh không sợ người lạ gây bất lợi sao?
Người đàn ông cưới lớn vỗ vai anh nói:
- Sợ gì chứ nhà tôi nghèo rớt mồng tơi lấy đâu ra cái gì mà sợ.
Vũ lưỡng lự một chút rồi gãi đầu nói:
- Vậy thì phiền anh cho tôi tá túc một đêm.
- Đừng khách sáo thế, cứ coi như ở nhà là được.
Hai người rảo bước trên con đường vắng lặng, để đỡ nhàm chán họ cùng nhau trò chuyện. Không ngờ hai người phát hiện ra, họ rất hợp nhau cả về suy nghĩ đến quan điểm. Trò chuyện được một lúc mà ngỡ như họ đã quen nhau từ lâu rồi, người kia chưa nói hết ý thì người này đã hiểu ý ngay. Chẳng mấy chốc hai người họ đã trở nên thân thiết.
Quãng đường này cũng đỡ hiu quạnh hơn khi có hai người.
Nhận xét (0)