Quỷ dựa - Chapter 02
Truyện : Quỷ dựa Chapter 02 Được phát trên web Template truyện.Truyện : Quỷ dựa Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Template truyện. Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Template truyện Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )
Chương 2.
Nhớ đến ca mổ ngày mai, tôi đành miễn cưỡng nói:
- Vậy chị và mọi người chơi vui vẻ nhé. Em về trước, chị nói với mọi người giúp em nhé. Giờ em nói sợ mọi người lại về theo em.
- Ừ cứ về đi để chị nói cho.
- Em cảm ơn chị.
Nói rồi tôi rời khỏi phòng, bước ra ngoài. Không khí trong lành ùa vào phổi khiến tôi cảm thấy dễ chịu, cơn say cũng đã phần nào vơi đi.
Cánh cửa phòng đóng lại, âm thanh ồn ào bên trong cũng biến mất. Trả lại sự tĩnh lặng cho nơi đây. Tôi bước tới quầy thu ngân, thanh toán tiền ăn và tiền phòng cho mọi người, rồi ra lán lấy xe. Nhưng hương thơm của cây cỏ, khiến tôi có ý muốn đi dạo, để tận hưởng thứ không khí trong lành này.
Nhà tôi không xa quán là mấy, đi chứng 10 phút là tới nhà. Vì vậy tôi quyết định gửi xe và đi bộ để về nhà. Nhìn xe cộ đi trên đường, tự nhiên trong lòng cảm thấy bình yên đến lạ.
Giữa cuộc sống hối hả này, người ta đâu ai còn bận tâm tới ai. Họ vội vàng sống, vội vàng đi và vội vàng làm việc. Có những thứ hiện ra trước mắt, mà người ta phớt lờ và quên lãng nó. Đôi lúc vô tình dứng lại cùng một con đường quen thuộc, vậy mà không hay biết nó đã thay đổi từ lúc nào. Cũng như bây giờ, cùng một địa điểm, nơi mà mỗi lần tụ tập chúng tôi đều hẹn nhau ở đây. Nhưng lạ thật đấy! Chẳng hiểu sao hôm nay cảnh vật lại dịu dàng và xinh đẹp đến lạ.
Tôi chợt nghĩ, có thể do tôi sống vội vã nên đã vô tâm mà bỏ qua rất nhiều thứ. Có những thứ ở đó, chỉ cần liếc mắt nhìn thôi cũng đã thấy, nhưng tôi vẫn chọn bỏ qua. Để rồi bỏ lỡ bao điều đẹp đẽ. Thế nên, đôi lúc ta nên dừng lại, để ngắm nhìn những thứ xung quanh, ta sẽ nhận ra mình đã vô tình bỏ lỡ rất nhiều thứ. Mà có nhiều thứ bỏ qua rồi, lúc nhận ra thì… hối tiếc cũng chẳng thể nào lấy lại được nữa. Vì chính tôi cũng vậy, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, mà đến khi nhìn lại, trong lòng chỉ còn lại hối tiếc mà thôi.
Đang vẩn vơ trong suy nghĩ của mình, bỗng nhiên mũi tôi ngửi thấy một mùi hôi khó chịu, tôi khẽ chau mày chun mũi. Đưa mắt đảo quanh, hóa ra tôi đang đi ngang qua một bãi rác. Không thể chịu cái mùi này lâu hơn được, tôi bịt mũi, cố gắng rảo bước thật nhanh để đi qua. Hóa ra là vì ở đây chứa đầy là bãi rác, cho nên xung quanh vắng vẻ chẳng có lấy một bóng người, đến cả một con chó cũng chẳng buồn tới đây.
Bên dưới cây cỏ khá nhiều. Những hạt cát li ti bám lên cỏ. Tôi bước chân đến đâu, cát lại bám lên ống quần và len lỏi vào da thịt tôi làm tôi thấy khói chịu. Lâu lâu đạp trúng cành cây, tiếng cành cây gãy vụn khiến tôi giật mình. Cảm tưởng như có ai đó đang theo sau mình. Vội vàng quay đầu lại nhìn… Nhưng chẳng có ai cả…
Khi người ta một mình ở nơi vắng vẻ, tâm lý sẽ trở nên sợ hãi và tưởng tượng đến những thứ như cướp bóc, hãm hiếp, giết người… và ti tỉ những thứ kinh khủng khác nữa. Lúc này, tôi bắt đầu cảm thấy như đang bị ai đó theo dõi. Sống lưng có chút gai gai. Nhưng suy nghĩ về những thứ đáng sợ đó, có cố gắng thế nào, tôi chẳng thể nào xua tan đi được.
Tôi tưởng tượng ở một nơi như thế này, mà xui xẻo kẻ giết người hàng loạt như trong truyện mà tôi đã từng từng đọc, thì sẽ như thế nào nhỉ? Có lẽ gã sát nhân đó sẽ trốn ở góc khuất nào đó, nhân cơ hội tôi không để ý liền xông ra giết chết tôi, chặt tôi ra làm nhiều mảnh rồi vứt rải rác khắp nơi. Hoặc một tên điên nào đó, bỗng từ đâu đó trong khúc tối nhảy ra cưỡng bức, rồi đem tôi đi bán cho ổ mại dâm hoặc là bọn buôn bán nội tạng…
Càng nghĩ, tôi càng tự thấy sợ, bước chân nhanh hơn, hay nói đúng hơn là tôi bắt đầu chạy. Nhưng cái giày cao gót chết tiệt này khiến tôi chạy chậm quá. Chỉ muốn vứt quách đi cho rồi.
Thình lình từ đâu, có một bóng đen hiện ra trước mặt tôi. Đang đà lao tới, tôi đâm sầm vào thứ gì đó. Cú va đập khiến tôi loạng choạng suýt ngã. Khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng. Tôi nhìn lại để xem mình đã dụng phải cài gì. Thế nhưng… tôi không nhìn thấy cái gì ngoài một bóng đen.
Đó là cái bóng, tôi chắc chắn là một cái bóng. Cái bóng ấy mang nhân dạng của một con người. Trong lòng có chút nghi hoặc về những gì mình vừa thấy. Mà nghĩ lại, cũng có thể là do tôi say. Cho nên không nhìn rõ nhân dạng đó là cái gì. Có lẽ là một con người, cũng có lẽ là một cái cây. Nếu là con người, thì có lẽ tôi đã bị chửi là "Mày mù à?" Hoặc là "mắt để trên trán à mà không biết tránh?"... Chắc là cái cây thôi.
Không nghĩ gì nhiều, tôi vội quay lưng bước tiếp. Dọc đường vẫn chẳng có gì diễn ra, khung cảnh vẫn vắng vẻ như thế. Chốc chốc có tiếng chó sủa làm tôi giật mình. Giây phút ấy tôi tự thề với lòng, không bao giờ đi bộ một mình nữa.
Bên tai tôi bỗng vang lên giọng nói có chút quen thuộc của một cô gái:
- Bắt được mày rồi!
Tôi giật mình quay về hướng đó, trước mắt tôi vẫn là con đường vắng hoe, không một bóng người.
Không lẽ tôi bị ai đó theo dõi thật. Và chúng đang định bắt tôi. Đưa tay vào trong túi lục tìm bình xịt hơi cay, chết tiệt thật lúc sáng lôi ra quên không bỏ vào rồi. Tôi giả bộ bình tĩnh, quay lưng giả bộ đi tiếp. Đi được mấy bước rồi bất thình lình quay lại nhìn. Nhưng sau lưng cũng chẳng có ai. Cảm giác rờn rợn bắt đầu nổi lên. Một suy nghĩ trong đầu hiện ra; có khi tôi gặp ma không? Nghĩ tới điều này, người tôi bắt đầu run lên, gai ốc nổi lên khắp cơ thể. Tôi không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Tôi phải nhanh chóng về nhà.
Nhận xét (0)