Global Notification

Liên hệ Ad : Nhấn Vào đây

- Chapter 02

All chapters are in

Truyện : Seryna Chapter 02 Được phát trên web Template truyện.Truyện : Seryna Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Template truyện. Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Template truyện Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )

 

CHƯƠNG 2



Bóng đêm dần buông xuống thị trấn nhỏ Canira, ánh đèn hắt ra từ những ô cửa sổ, hòa với ánh trăng bàng bạc, khiến cho mọi ngóc ngách của thị trấn giống như đang phát sáng. Ánh trăng như một dải lụa trắng phủ khắp thị trấn, khiến cho khung cảnh trở nên huyền ảo. Dưới màn đêm, một thân hình cao lớn khoác áo trùm kín đầu, đang rảo bước trên con phố vắng. Không gian yên tĩnh đến độ, có thể nghe rõ tiếng bước chân gấp gáp của người đó. Có vẻ như người này đang có việc rất gấp.

Người đó đi tới cuối thị trấn, thì dừng lại trước cánh cửa của một ngôi nhà. Ngôi nhà đó nhìn có vẻ rất cũ kỹ, cánh cửa gỗ đã tróc hết lớp sơn. Lưỡng lự một chút, người đó giơ cánh tay đưa tay lên gõ vào cánh cửa. Tiếng "cốc cốc cốc" vang lên, người đó hạ tay xuống và chờ đợi. Không phải đợi lâu, từ trong nhà có một tiếng nói vọng ra: 

- Ai đấy?

Người mặc áo choàng cất tiếng trả lời:

- Là tôi đây.

Dường như đã quá quen thuộc với giọng nói của người mặc áo choàng, chủ nhân của ngôi nhà nói vọng ra:

- Xin ngài chờ một chút tôi sẽ ra ngay. 

Một tiếng “kẹt” vang lên, cánh cửa của ngôi nhà từ từ được mở ra. Một người đàn ông bước ra, hắn mỉm cười, khẽ cúi đầu chào, rồi làm điệu bộ cung kính mời:

- Bên ngoài rất lạnh, mời ngài vào trong nhà để sưởi ấm!

Người mặc áo choàng lạnh lùng thốt ra một từ:

- Được. 

Người đàn ông đứng thẳng người, tránh qua một bên, nhường đường cho người vừa tời bước vào trong.

 Người mặc áo choàng đảo mắt nhìn quanh, không thấy gì bất thường, gã mới bước nhanh vào trong nhà. 

Cánh cửa cũng nhanh chóng được đóng lại. Cửa vừa được đóng, người vừa tới mới gỡ chiếc mũ trùm đầu ra. Người đó không ai khác chính là ngài nam tước Jukin. 

Ngài nam tước đưa tay lên gỡ chiếc áo khoác ra khỏi cơ thể, gã chủ nhà thấy ngài Jukin gỡ áo, bèn đưa tay ra để nhận lấy chiếc áo. Nhưng có lẽ ngài không muốn người kia chạm vào, bèn nói: 

- Không cần đâu để ta tự làm. 

Nói đoạn, ngài cần chiếc áo treo lên móc gân đó. Cũng chẳng cần chủ nhân phải mời, nam tước đã tự mình bước thẳng về phía phòng khách.

 Gã đàn ông cũng nhanh chóng theo sau ngài nam tước vào trong phòng.

 Khi thấy nam tước đã yên vị trên ghế, gã mới tiến lại chiếc tủ gần bếp, mở cánh cửa tủ, giơ tay lấy chiếc ấm nhỏ từ trên kệ xuống, đổ nước rồi để lên bếp lò. Dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt vồn đã biến dạng của gã, được ánh sáng của ngọn lửa chiếu vai, càng trông gớm ghiếc hơn. Đặt xong ấm nước, hắn tiến lại phía sofa và  ngồi xuống đối diện với Nam tước.  Hắn ta nở nụ cười thân thiện với ngài nam tước. Nhưng có lẽ, hắn ta không cười sẽ đẹp hơn là khi hắn cười. 

Nam tước lộ ra vẻ mặt chán ghét, nhìn hắn nói:

- Tốt nhất thì ngươi hãy ngậm ngay cái miệng lại! Nhìn cái nụ cười của ngươi, tao muốn nôn hết thức ăn rồi đấy. 

Nghe những lời nói khiếm nhã của nam tước, nhưng gã đàn ông không có vẻ gì là phật lòng. Gã thu lại nụ cười, nét mặt trở nên nghiêm túc hỏi: 

- Đã rất lâu rồi, mới thấy ngài quay trở lại đây. Đã có chuyện gì xảy ra rồi phải không? 

Nam tước thở dài, nét mặt trở nên u sầu.

- Con gái ta đã trở lại.

Nghe thấy những lời của nam tước nói, nét mặt gã đàn ông lộ rõ vẻ ngạc nhiên hỏi lại:

- Cô ấy đã trở về rồi sao?

Nam tước không nói gì chỉ khẽ gật đầu xác nhận. Khi nhận được câu trả lời của nam tước, gã đàn ông bỗng nhiên trở nên bàng hoàng. Gã chất vấn nam tước:

- Tại sao ngài lại để cô ấy trở về đây? Như thế này sẽ rất nguy hiểm. Ngài đã biết lời nguyền ấy đáng sợ thế nào rõ mà. Tại sao không ngăn cản cô ấy?

Nghe những lời chất vấn của gã đàn ông, nét mặt nam tước càng trở nên buồn rầu, ngài trầm giọng khẽ nói: 

- Ta cũng không ngờ, con bé đột nhiên trở về như thế. Nó trở về mà không hề báo trước cho ta biết. Không những thế, còn tự ý rời khỏi lâu đài, còn định bước vào con đường dẫn đến khu rừng Luna. Nếu như hôm nay ta không tình cờ đi qua, có lẽ con bé đã đi vào con đường đó rồi.

Nghe thấy nam tước nói nét mắt gã đàn ông trở nên kinh hãi kêu lên:

- Không thể nào! Sao có thể như thế được! Không lẽ cô ấy đã bị con quái vật ấy tìm thấy rồi?

Ngài nam tước trở nên lo lắng, đưa tay lên vuốt mặt.

- Có hắn đã tìm đến thật. Bởi vì con bé nói nó nhìn thấy có một người đàn ông đứng ở con đường dẫn tới khu rừng, trong khi ta không thấy ai ở đó. Bây giờ, ta đang rất rối, ngươi hãy nói cho ta biết, ta phải làm thế nào đây? 

- Vậy mời ngài đi theo tôi!

Nói rồi gã đứng dậy, đi tới trước cửa một căn phòng. Vặn tay nắm cửa, mở cánh cửa ra. Một hương thơm nhẹ nhàng từ trong phòng ùa ra, khiến cho người ngửi hương thơm ấy cảm thấy vô cùng thoải mái. 

Hai người ngồi xuống đối diện nhau. Gã đàn ông nhắm mắt, lầm rầm đọc gì đó, rồi đưa tay chạm vào một quả cầu màu đen đặt ở trên bàn. Chẳng mấy chốc, quả cầu biến thành màu đỏ của máu. Chưa dừng lại ở đấy. màu đỏ nhanh chóng thu nhỏ lại bằng một đầu ngón tay, từ cái vật màu đỏ nhỏ xíu ấy, bùng lên một ngọn lửa màu đỏ quỷ dị. Quả cầu chẳng mấy chốc cũng bị ngọn lửa đỏ này nuốt trọn. Nó nhanh chóng liếm vào tay gã đàn ông, khiến hắn ta đau đớn rút tay lại, bất giác kêu lên "Ui cha!". Nhìn vào sâu bên trong quả cầu, nét mặt gã trở kinh hoàng kêu lên:

 - Quá muộn rồi! Hắn ta đã thấy cô ấy. Việc hắn tới bắt cô ấy chỉ là sớm hay muộn thôi. Số phận của cô ấy đã được bề trên định đoạt, chúng ta không thể can thiệp nữa rồi. 

Nghe lời nói của gã ta, ngài nam tước giống như một người điên, nhào tới túm cổ gã gầm lên: 

- Ngươi nói dối! Mau nói thật! Nếu không ta sẽ giết chết người.

Gã đàn ông sợ hãi run rẩy nói: 

- Dù có giết tôi, cũng không thể thay đổi được gì. Xin ngài hãy bình tĩnh rồi chúng ta sẽ tìm cách giải quyết. 

Nam tước buông cổ gã đàn ông ra, đưa tay lên ôm đầu, miệng lẩm bẩm:

- Tất cả là tại ta. Tất cả là tại ta. Ta chính là người hại con bé.

Trong đầu nam tước hiện lại hình ảnh của 20 năm về trước. 


***


20 năm trước,

Bầu trời đêm phủ đầy sương trắng, màn sương dày đặc đến độ không thể nhìn rõ người trước mặt, dù cách nhau có vài bước chân. Thứ duy nhất họ có thể thấy được là ánh sáng lờ mờ từ ngọn đuốc của người phía trước. Càng đi sâu vào bên  trong, sương mù càng trở nên dày đặc. 

Đáng lẽ, họ nên đừng lại nghỉ chân, để ban ngày tiếp tục đi. Nhưng quãng đường này được bao phủ bởi rừng rậm. Nên không có nơi nào họ có thể dừng chân. Xung quanh, lúc nào cũng thú dữ cũng có thể xông ra ăn thịt họ. Vì vậy ai cũng trong tư thế chiến đấu, đề phòng khi chúng đột ngột tấn công. 

Tâm trạng của họ vô cùng sợ hãi. Đặc biệt là khi nghe thấy tiếng sột soạt hay tiếng động vật hú. Những lúc như thế, những người phụ nữ nép sát vào nhau, lo lắng nhìn xung quanh. Còn đám đàn ông, trai tráng tay cầm chặt vũ khí, ánh mắt đảo quanh chờ đợi dã thú lao tới. Thành thật mà nói, với lớp sương mù như thế này, nhìn thấy nhau còn khó nữa là đề phòng tấn công của dã thú. Thứ bây giờ họ có thể dựa vào chính là đôi tai chứ không phải là đôi mắt.

Người ta nói, khi bạn sợ điều gì thì điều đó sẽ nhanh chóng trở thành sự thật. Và lần này cũng thế, thứ họ lo sợ nhất đã đến.

Bỗng từ trong màn sương, một cái bóng lao đến. Đó là một con sói vô cùng lớn, đôi mắt mắt đỏ ngầu đói khát. Nó lao ra khỏi màn sương, cắn thẳng vào cổ con ngựa. Con ngựa chỉ hí lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất. Cùng lúc đó, một bầy sói từ trong màn sương lao đến. Chúng lao vào cắn xét đám người, khiến họ không kịp trở tay. Tiếng gào thét đau đớn vang lên khắp nơi.

Đang ngủ trong xe ngựa, bỗng nhiên chiếc xe chòng chành suýt chút nữa bị lật, cộng thêm với tiếng la hét bên ngoài, khiến cho ngài nam tước không tài nào ngủ được. Ngài hé mắt nhìn người bên cạnh. Thấy vợ con vẫn đang yên giấc, ngài khẽ mỉm cười. Nhưng thấy vợ ngài khẽ nhăn mày. Ngài sợ những âm thanh bên ngoài ảnh hưởng đến giấc ngủ của vợ và con gái, nam tước cau mày khẽ quát:

- Làm cái gì mà ồn ào thế? Có im cho phu nhân và tiểu thư ngủ không hả? Chúng mày muốn bị đánh chết phải không?

Thay vì sự im lặng, tiếng la hét càng lúc càng lớn. Tức giận, nam tước mở cửa xe quát lớn:

- Chúng mày…

Chưa hết câu, miệng nam tước cứng lại không thể thốt thành lời, đồng tử mắt cũng mở to hết cỡ khi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Chưa kịp hoàn hồn, một bóng đen từ đâu phóng tới lao thẳng về phía ngài nam tước. Ngài sợ hãi lùi vào trong xe ngựa, may mắn tránh được cú vồ của con mãnh thú. Khi con thú sượt ngang qua, nam tước nhanh chóng đóng chặt cửa lại. Thấy tình thế nguy hiểm, ngài vội vã gọi vợ: 

- Xuza! Dậy đi có sói tấn công. 

Dù đang ngủ say, nhưng khi nghe thấy những lời chồng nói, phu nhân Xuza vội vã tỉnh dậy, ôm chặt lấy con gái còn đang say ngủ. Bà dùng toàn bộ cơ thể để che chở cho con. 

Cũng lúc đó, con sói vồ sảy nam tước, cũng đã quay lại. Nó gầm gừ nhe nanh chồm thẳng vào xe ngựa. Cũng may cánh cửa đã chặn nó ở bên ngoài. Không vào được bên trong, khiến cho con sói vô cùng tức giận. Nó gầm gừ lao đến thúc mạnh vào thành xe ngựa. Hành động của nó đã khiến những con sói khác chú ý. Chẳng mấy chốc, rất nhiều con sói đã vây quanh chiếc xe ngựa. Chúng cùng nhau húc vào chiếc xe. 

Bên trong xe, gia đình ba người run rẩy ôm chặt lấy nhau, nét mặt lộ rõ hoảng loạn. Phu nhân Xuza nói trong sợ hãi: 

- Bọn chúng hung giữ quá, chúng ta phải làm sao đây?

Nam tước Jukin mặc dù đang rất sợ, nhưng vẫn cố gắng trấn an vợ.

- Nàng cứ bình tĩnh, chiếc xe này được làm bằng sắt rất  chắc chắn. Chúng sẽ không làm hỏng được đâu.

Nam tước vừa nói dứt câu, chiếc xe bị bầy sói húc lật nhào về một phía. Bị bất ngờ, phu nhân Xuza bị đập mạnh đầu vào thành xe. Xui xẻo cho bà, một mảnh sắt xuyên qua đầu khiến bà chết ngay tại chỗ. Thấy vợ bây giờ chỉ còn là cái xác không hồn, nam tước lao đến ôm lấy vợ, gào lên đau đớn: 

- Không Xuza!

Cú lật nhào ấy cũng đã khiến cho trán của đứa nhỏ rách ra chảy máu. Sự đau đớn khiến đứa bé khóc thét lên. Tiếng khóc nó vang vọng trong đêm tối, hòa lẫn tiếng gầm gừ của dã thú, nghe đến não lòng. Tiếng khóc ấy, cứ thế vang đi thật xa, vô tình lọt vào tai một người đang say ngủ. Tiếng khóc của đứa bé khiến cho một người đàn ông đang say giấc, bỗng nhiên choàng tỉnh dậy. Đôi mắt khuất sau chiếc khăn trùm đầu bỗng nhiên sáng lên.

Nhận xét (0)