Quỷ dựa - Chapter 03
Truyện : Quỷ dựa Chapter 03 Được phát trên web Template truyện.Truyện : Quỷ dựa Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Template truyện. Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Template truyện Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )
Chương 3.
Nghĩ thế, tôi nhằm hướng nhà mình mà cắm đầu cắm đầu chạy. Trong lòng hạ quyết tâm, có nghe thấy cái gì hay ai đó gọi, cũng không được trả lời hay quay lại.
Ước chừng đã về tới nhà, tôi dừng lại thở dốc. Nhưng khi ngước mắt lên nhìn lại, tôi thấy khung cảnh chẳng có gì thay đổi.
Quái lạ! Tôi chạy kiểu gì mà vẫn không qua được đoạn đường này?
Lúc này tôi thật sự hoảng rồi. Mồ hôi mồ lạnh bắt đầu túa ra, lòng nghĩ thầm: “không lẽ mình bị ma trêu.” Đúng rồi, chỉ có thế nên chạy kiểu gì cũng vẫn đứng im ở một chỗ thế này.
Nhưng rồi, tôi lại tự gạt bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Không phải đâu! Do minh say thôi, rẽ nhầm đường nên mới trở về chỗ cũ. Biết bao nhiêu lần tôi đi qua đi lại con đường quen thuộc này, làm gì có chuyện gì xảy ra. Vậy thì làm gì có chuyện ma quỷ gì ở đây. Lần này phải để ý đường kỹ hơn không lại đi nhầm đường thì khổ. Nghĩ thế, tôi lại đi tiếp. Vừa đi tôi vừa quan sát; Quả nhiên đoạn đường này có một vài lối rẽ. Có thể là do tôi say, rồi vô tình rẽ vào đó và đi về chỗ cũ mà không hay.
Tôi đưa tay lên vỗ mặt, cố gắng khiến mình tỉnh táo, ráng mở to hai mắt để nhìn kỹ con đường. Nhưng giây phút tưởng chừng như đã thoát ra khỏi đó rồi… thì tôi lại thấy mình đang ở chỗ cũ. Quãng đường có 10 phút đồng hồ vậy mà tôi đi mất 30 phút rồi đang ở cái nơi chết tiệt này.
Tôi nghi ngại nhìn mọi thứ xung quanh. Trái tim bắt đầu đập mạnh. Tôi bị ma trêu thật rồi! Tôi sợ hãi đưa mắt nhìn quanh, nhìn xem con ma đó đang ở đâu? Nó ở sau lưng tôi?
Nghĩ thế, tôi liền từ từ quay lại liếc mắt nhìn phía sau, nhưng… vẫn chẳng có gì.
Chợt có một âm thanh vang lên giữa không, nó khiến tôi giật nảy mình, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hóa ra là tiếng chuông điện thoại. Thấy cái của nợ reo lên, tôi vừa muốn chửi thề, vừa cảm thấy may mắn. Sao tôi lại quên nó chứ, những lúc như thế này, gọi người đến đưa về nhà là được rồi. Nhưng khi nhìn vào màn hình, tôi đã thay đổi ý định ấy, bởi người gọi là mẹ tôi. Tôi hít thật sâu lấy lại bình tĩnh, rồi nhấn nút nghe:
- Alô! Mẹ ạ? Mẹ gọi con có gì không ạ?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm áp của mẹ:
“Bao giờ con về?”
Tôi suy nghĩ, nhìn đồng hồ. Thời gian đã muộn quá rồi. Trong đầu chợt hiện ra suy nghĩ: “Hay nhờ mẹ đến đón?”. Mặc dù bây giờ thâm tâm tôi rất muốn mẹ đến đây đón mình. Những lời nói ra lại không giống như những gì tôi đã nghĩ.
- Con sắp về rồi ạ.
Mẹ tôi hỏi, giọng có chút lo lắng:
"Sao hôm nay về muộn thế? Sắp mười giờ rồi đấy."
Tôi trả lời:
- Dạ, hôm nay con có đi uống với bạn mấy ly.
Nghe tôi nói mình đi uống rượu, mẹ vội vàng dặn:
“Uống rượu nhớ đi đường cẩn thận đấy. Đi từ từ thôi, đừng có đi nhanh!”
Tôi mỉm cười trả lời mẹ:
- Mẹ yên tâm con đi bộ nên không sao đâu.
Giọng mẹ tôi trở nên lo lắng hơn, vội vã hỏi:
“Trời đất sao không bảo ai đưa về? Con gái đi đêm một mình nguy hiểm. Đang ở đâu để mẹ đón?
Tôi khẽ cười nói, cố trấn an mẹ:
- Con không sao. Con về tới đầu khu phố rồi. Mẹ không phải đón con đâu.
Nhưng hình như, mẹ tôi đã tìm thấy điều bất thường, bà nghi ngờ hỏi:
“Thật không đấy?”
Tôi cố trấn an mẹ:
- Thật con lừa mẹ làm gì. Đúng năm phút nữa con có mặt ở nhà.
"Vậy thì tốt. Mẹ cúp máy đây."
Nói rồi mẹ tắt máy kết thúc cuộc gọi. Tôi không ngờ, chính cuộc gọi của mẹ, đã giải thoát cho tôi khỏi sự trêu chọc của ma quỷ. Bây giờ nhìn lại tôi mới nhận ra, mình chỉ cách nhà chừng 50 mét. Khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mặt, làm tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa thoát chết ngay trong gang tấc. Không còn là con đường vòng vo đáng sợ ban nãy nữa, mà là con đường thẳng tắp dẫn tôi trở về nhà.
Tôi lấy hết sức lực còn lại, chạy thật nhanh về nhà. Đang trong vui mừng sung sướng, tôi không phát hiện ra, điều kỳ lạ đang xảy ra ngay trên người mình. Tự dưng, tôi thấy cơ thể nặng dần theo từng bước chân.
Mặc dù đang chạy, nhưng sao tôi có cảm giác mình chậm chạp thế. Chẳng hiểu tôi cảm thấy như bị ai đó điều khiển. Nó nặng nề và không có tri giác. Trái tim giống như bị ai đó bóp nghẹt, không thể nào thở được. Đầu trở nên trống rỗng mụ mị.
Thứ gì đó ập tới khiến tôi không kịp cảm nhận. Bỗng nhiên tôi thấy má mình ươn ướt, lạnh lạnh. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn lại được. Xau đó, đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện hai luồng suy nghĩ, một là ý thức mơ hồ của tôi, hai là ý thức của ai đó đang mạnh mẽ lấn chiếm lấy cơ thể tôi. Hai luồng ý thức đối nghịch xung đột, khiến tôi mệt mỏi chỉ muốn chìm sâu vào giấc ngủ. Trong cơn buồn ngủ, ý thức của tôi đang vật lộn, để không bị ý thức xa lạ kia lấn chiếm.
Trong thoáng chốc, dường như tôi đã thua nó, luồng ý thức kỳ lạ ấy đã thành công xâm chiếm lấy cơ thể tôi. Bây giờ tôi chỉ giống như một khán giả đứng nhìn kẻ khác điều khiển cơ thể. Tôi thấy mình mở cửa bước vào nhà. Bước vào nhà, tôi lại thấy cả gia đình đồng loạt tiến tới chúc mừng sinh nhật tôi.
Thế nhưng, khung cảnh vui vẻ ấy chẳng kéo dài được lâu. Chỉ một thoáng nó đã biến mất, thay vào đó là những lời nhiếc móc thậm tệ. Nét mặt ai cũng lộ rõ vẻ giận dữ, họ vây quanh tôi thành một vòng lớn. Người túm tóc tôi giật mạnh về phía sau, có người còn lạnh lùng đạp liên tiếp vào người tôi. Tôi không thể nào điều khiển được cơ thể chống trả lại họ. Trong lòng tôi dâng lên một nỗi sợ hãi. Tôi chỉ biết ôm lấy đầu rồi rơi nước mắt. Lúc này tôi thực sự thấy vô cùng tuyệt vọng.
Nhận xét (0)