Global Notification

Liên hệ Ad : Nhấn Vào đây

- Chapter 03

All chapters are in

Truyện : Không có ai trong đêm Chapter 03 Được phát trên web Template truyện.Truyện : Không có ai trong đêm Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Template truyện. Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Template truyện Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )

 

Chương 3



Anh ta vui vẻ trả lời: 


- Tôi tên là Dương. Còn anh tên gì? 


Vũ định nói tên thật của mình cho anh ta. Nhưng nghĩ lại, đêm hôm tự nhiên xưng tên để ma quỷ nghe thấy, đến lúc về chúng gọi bắt hồn thì sao. Anh bèn lấy đại một cái tên để nói với người kia.


 - Tôi tên Miền.

- Thế anh Miền đi đâu đêm hôm thế này. 

- Chẳng giấu gì anh, tôi đi họp trên tỉnh, tại mấy cái lão già chết tiệt kia phát biểu dông dài, mà tôi về muộn thế này đây. Đã muộn  lại còn hỏng xe. Thế này không biết đến bao giờ mới về được nhà nữa. 

- Nếu anh không chê. Có thể qua nhà tôi ngủ một đêm. 


Vũ hỏi: 


- Anh không sợ người lạ gây bất lợi sao?


Người đàn ông cưới lớn vỗ vai anh nói:


- Sợ gì chứ nhà tôi nghèo rớt mồng tơi lấy đâu ra cái gì mà sợ. 


Vũ lưỡng lự một chút rồi gãi đầu nói: 


- Vậy thì phiền anh cho tôi tá túc một đêm.

- Đừng khách sáo thế, cứ coi như ở nhà là được.


Hai người rảo bước trên con đường vắng lặng, để đỡ nhàm chán họ cùng nhau trò chuyện. Không ngờ rằng họ hợp nhau cả về suy nghĩ đến quan điểm. Trò chuyện được một lúc mà ngỡ như họ đã quen nhau từ lâu rồi, người kia chưa nói hết ý thì người này đã hiểu ý ngay. Chẳng mấy chốc hai người họ đã trở nên thân thiết tựa như đôi bạn thân.


Quãng đường này cũng đỡ hiu quạnh hơn khi có hai người.


Đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên Vũ nghe thấy tiếng nhai chóp chép phát ra từ phía của Dương. Anh có chút tò mò quay sang nhìn. Hình ảnh mà anh nhìn thấy khiến anh run rẩy sợ hãi. Dương đang ăn một cánh tay người. 


Gương mặt anh ta trở nên dữ tợn, trông vô cùng đáng sợ. hay nói đúng hơn gương mặt ấy là của một con quỷ xấu xí. Làn da nhăn nheo như da người già. Hàm răng nhọn hoắt trắng ởn. Miếng thịt đang nhai trào ra thứ nước đỏ sền sệt. Hóa lần máu và dãi đốt của hắn. 


Không tin vào mắt mình, anh đưa tay lên dụi dụi mấy cái, nhưng hình ảnh anh thấy vẫn là nó gương mặt quỷ dị đáng sợ. Anh sợ hãi hét lên, toan bỏ chạy. Nhưng chưa bước được mấy bước, anh bị Dương tóm lại hỏi: 


- Này Miền! Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên hét lên như thế?


Vũ run rẩy nhìn lại, hình ảnh gớm ghiếc ban nãy không còn nữa. Mà là một con người bằng xương bằng thịt. Hơi ấm từ bàn tay anh ta truyền qua lớp áo mỏng trên cơ thể khiến anh tỉnh táo lại. Nhưng để chắc chắn là mình không nhìn nhầm. Anh đưa tay lên dụi mắt, lần này gương mặt của Dương không có gì thay đổi. Để chắc chắn hơn, anh len lén nhéo vào đùi mình. Cơn đau truyền đến làm cho anh khẽ chau mày. Vậy đây là thật rồi. Thứ anh thấy lúc nãy có thể là do anh tưởng tượng ra. Để che dấu sự ngượng ngùng, Vũ nói dối: 


- Tôi vừa dẫm vào cái gì đó mềm mềm, tròn tròn mà dài nữa. Tôi nghĩ là rắn, nên sợ quá hét lên. Tại tôi sợ rắn từ nhỏ mà. 

- À ra vậy. Mà anh có ăn mía không?


Nói đoạn Dương chìa về hướng Vũ một khúc mía. Do ám ảnh hình ảnh ghê rợn lúc nãy nên anh vội vàng từ chối. 


- Cảm ơn anh, nhưng tôi không thích ăn mía.

- Ăn đi cho đỡ đói. Nhà tôi còn một đoạn xa nữa mới tới. Lúc ấy anh đói là ra đấy.


Vũ vẫn một mực từ chối, không còn cách nào khác, Dương đành cất khúc mía đi. 


Để xua đi hình ảnh ám ảnh lúc nãy, Vũ lại kiếm đề tài để gợi chuyện. Vậy là hai người lại vừa đi vừa tiếp tục trò chuyện. Có lẽ do mải đề tài cuốn hút, cho nên quãng đường cũng trở nên ngắn lại. Chẳng mấy chốc họ đến một ngôi nhà, nói là nhà cho nó sang chứ nói đúng hơn đây là một túp lều xập xệ. Mái nhà được lợp bằng cỏ tranh, vách được trát bằng đất nhìn nham nhở xấu xí. Ánh đèn dầu leo lét từ trong nhà hắt ra khiến cho ngôi nhà càng trở nên ảm đạm. 


- Tới nhà tôi rồi. Anh dựng xe rửa tay vào nhà uống nước!


Nói rồi anh ta bỏ hết đồ đạc lên chiếc chõng tre trước cửa nhà, lấy gáo múc nước từ chiếc lu bên cạnh để rửa chân tay. 


Vũ cũng dựng xe khóa cẩn thận rồi cũng rửa chân tay và theo Dương vào nhà. 


Tấm liếp vừa được mở ra, một giọng nói dịu dàng vang lên: 


- Mình về rồi đấy à? 

- Ừ tôi về rồi đây. Đói bụng quá! Có cái gì ăn không? 

- Em nấu xong hết rồi. Chỉ đợi mình về là ăn cơm thôi. - Chợt người phụ nữ nhìn thấy Vũ, bèn hỏi chồng: - Ai đây mình ơi?

- À! Tí thì quên. Đây là Vũ, anh quen ở dọc đường. Anh ấy bị hỏng xe nên ở đây một đêm.

Thấy Dương  giới thiệu mình, Vũ cũng lịch sự cúi chào.

- Em chào chị. Em là Vũ. Xe đạp của em bị hỏng, nên tới xin anh chị cho ngủ nhờ một đêm.

- Anh cứ coi đâu như ở nhà nhé. Không cần phải ngại. Anh ngồi đây chơi,em làm thêm mấy ít thức ăn cho hai anh lai dai.


Vũ xua tay nói:



- Không cần đâu chị ơi. Cơm rau mắm cũng được rồi, không cần làm thêm đâu. 


Vợ Dương cười nói:


- Thề sao được. Lâu lắm rồi nhà tôi mới có khách. Không thể xuề xòa được. Anh cứ ngồi đây chơi, tôi làm ù một cái là xong thôi.


Không còn cách nào khác, vũ đành miễn cưỡng nói: 


- Vậy để tôi giúp một tay. 






Nhận xét (0)