Global Notification

Liên hệ Ad : Nhấn Vào đây

- Chapter 03

All chapters are in

Truyện : Seryna Chapter 03 Được phát trên web Template truyện.Truyện : Seryna Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Template truyện. Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Template truyện Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )

 CHƯƠNG 3


Đôi mắt ấy của hắn tựa như một ngọn lửa đỏ sáng rực trong đêm tối. Ánh mắt ấy khẽ cau lại, có vẻ như hắn đang rất khó chịu bởi tiếng khóc kia. Hắn hừ lạnh một tiếng, rồi đứng dậy bước về hướng có tiếng khóc. Hằn đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới nơi phát ra thứ âm  thanh làm hắn khó chịu. Trước mắt hắn hiện ra khung cảnh một bầy sói đang tấn công cỗ xe ngựa. Bên trong chiếc xe đó chính là nơi phát tiếng khóc của một đứa trẻ. Và đó chính là âm thanh đã phá phá giấc ngủ của hắn và làm hắn khó chịu. Điều duy nhất mà hắn muốn lúc này, chính là làm cho thứ âm thanh khó chịu kia biến mất. Mặc tiếng gầm gừ của lũ sói, hắn vẫn lặng lẽ tiến lại gần chiếc xe. Chẳng hiểu vì lý do gì, hắn ta đi tới đâu, thì lũ sói lùi lại nhường đường cho hắn tới đấy. Bọn chúng dường như rất sợ hắn. Nhưng có vẻ như chúng không nguyện ý nhường con mồi cho kẻ khác, chúng vẫn nhe nanh gầm gừ nhìn theo bước chân của hắn. Càng tới gần, tiếng khóc càng làm hắn khó chịu, đầu đau như búa bổ. Bất giác hắn đưa tay lên ôm đầu, hai con mắt co lại. Có lẽ, hắn đang rất tức giận. Mọi cảm giác của hắn lúc này dường như đã bị thứ âm thanh ấy chi phối. Hắn như muốn phát điên huỷ diệt mọi thứ ở đấy để kết thúc khó chịu này.

Bỗng nhiên trong đàn sói, một con sói có bộ lông vàng rực lao ra, chắn trước mặt hắn. Nó cúi người trong tư thế tấn công, nhe nanh đe dọa. Như muốn bảo vệ con mồi của mình, không để kẻ khác cướp đi. 

Mặc kệ sự đe dọa của con sói, hắn bước qua, tiến thẳng về xe ngựa. Cảm thấy kẻ vừa đến, không có chút gì tỏ ra là sợ hãi trước đe dọa của nó. Con sói gầm lên một tiếng rồi lao vào tấn công đối thủ.

Chẳng hề nao núng trước sự tấn công của con sói, gã đàn ông nhanh nhẹn nghiêng người tránh được cú vồ của nó, thuận đà gã đưa cánh tay khẳng khiu của mình, bóp chặt yết hầu của con sói. Một chiếc “Rắc” như có cái gì đó gãy vụn vang lên, con vật không kịp kêu tiếng nào đã chết ngay tức khắc. 

Thấy đồng loại bị giết chết, những con còn lại sợ hãi lùi về phía sau, không có con nào dám phát ra tiếng gầm gừ hay tấn công hắn ta nữa. Chúng lùi dần lùi dần rồi biến mất trong bóng tối.

Sau khi bầy sói rời đi, hắn lại tiếp tục bước lại gần chiếc xe. Qua một khung cửa nhỏ, hắn nhìn thấy một người đàn ông, một tay ôm con, một tay cầm dao găm hướng về phía cửa, nét mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Hắn đưa tay ra để mở cánh cửa.

 Nam tước Jukin vô cùng hoảng loạn khi nhìn thấy cánh cửa đang từ từ mở ra. Mặc dù rất sợ, nhưng ngài vẫn cố gắng bảo vệ con gái của mình. Nam tước đặt cô bé nằm xuống phía sau mình. Hai cánh tay giữ chặt con dao hướng hướng mũi dao về hướng cửa và chờ đợi, ánh mắt ngập tràn lo lắng. Khi cánh cửa bật mở, đó không phải là sói, mà đó là một con người. Nam tước thở phào nhẹ nhõm, thu dao lại, bế con gái lên vỗ về để cho cô bé ngừng khóc. Ngài nhìn người vừa đến, mỉm cười cất tiếng cảm ơn: 

- Tạ ơn thần linh đã đưa ngài đến đây! Cảm ơn ngài đã cứu cha con chúng tôi! Xin hãy cho tôi biết danh tính và địa chỉ của ngài! Để khi trở về lâu đài tôi sẽ mang lễ vật tới nhà tạ ơn. 

Gã đàn ông không đoái hoài đến lời nói của ngài nam tước. Hắn nhìn chằm chằm vào đứa bé đang khóc trên tay ngài. Hắn ta đưa bàn tay gầy guộc, đen đùa về phía đứa trẻ, hắn cất lên thứ âm thanh khiến người ta lạnh gáy: 

- Đưa cái thứ ngươi cầm trên tay cho ta!

Những ngón tay của hắn gầy guộc khẳng khiu tựa như những cành củi khô, bàn tay hắn có những móng dài sắc nhọn, khiến ta liên tưởng tới bàn tay của một con quỷ. 

Thấy kẻ đó không phải là người, ngài nam tước ôm chặt lấy con gái, xoay người để tránh bàn tay của hắn. Giọng ngài run run hỏi lại:

- Ngươi… muốn… gì..?

Giọng nói trầm thấp như phát ra từ địa ngục một lần nữa vang lên trong không trung. 

- Ta muốn cái thứ nhà ngươi đang cầm trên tay.

Ngài nam tước tưởng hắn muốn con dao găm trên tay mình. Ngài thở phào nhẹ nhõm, chìa dao về phía hắn mỉm cười nói: 

- Tưởng ngài cần cái gì khó kiếm, chứ một con dao hay mười con dao. Tôi cũng có thể đưa cho ngài.

 Nhưng gã đàn ông lắc đầu, lại chỉ tay về hướng của nam tước, cất giọng nói: 

- Không thứ ta muốn là cái thứ người cầm trên tay bên kia. Chứ không phải thứ này.

Bấy giờ nam tước mới hiểu ra, hóa ra chứ hắn muốn chính là con gái của mình. Ngài sợ hãi ôm chặt lấy con gái kêu lên: 

- Ngài có thể lấy bất cứ thứ gì, kể cả mạng này của ta. Nhưng con bé thì không thể. 

Giọng nói của gã đàn ông lại vang lên, nhưng trong ngữ khí của hắn có chút tức giận: 

- Thứ gì ta muốn, nhất định sẽ lấy cho bằng được. Không có kẻ nào ngăn cản được ta. 

Nói rồi gã bước về phía nam tước. Ngài sợ hãi nhắm mắt, vung dao lên chém loạn xạ. Ngài không ngờ, dao găm của ngài lại có thể chém trúng tay của gã đàn ông đó, máu từ cánh tay của hắn bắn tung tóe khắp nơi. Một giọt máu của hắn, vô tình bắn vào vết thương ở trán đứa nhỏ. 

Một luồng ánh sáng màu đỏ như máu phát ra từ vết thương, nó từ từ khép miệng và biến mất không một dấu vết, bỗng nhiên đứa trẻ nín khóc chìm dần vào giấc ngủ. Trước cảnh tượng ấy, nam tước chưa kịp phản ứng gì, gã đàn ông đã cười vang. 

- Máu của ta đã hòa cùng máu của thứ đó rồi. Liên kết giữa ta và nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể biến mất. Bây giờ dù muốn hay không, thừ đó đã là của ta. Hãy trao nó cho ta! Rồi ngươi sẽ bình yên rời khỏi đây.

A Nam tước gào lên: 

- Không, ta không thể giao cho ngươi. Đó là con gái duy nhất của ta. Dù có chết ta cũng nhất định không giao con bé cho ngươi.

Gã đàn ông không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn về đứa trẻ trên tay nam tước. Cánh tay xòe ra cất tiếng gọi: 

- Lại đây! 

Như có ma lực, đứa trẻ từ từ nhích dần về hướng gã đàn ông đang đứng. Nam tước muốn xoay người, để ngăn con gái tiếp tục bay về phía gã đàn ông thần bí kia. Nhưng chân ngài như bị gắn keo, không thể nào di chuyển được. Không còn cách nào khác, ngài chỉ còn cách ôm chặt lấy con. Nhưng một sức mạnh vô hình nào đó, đã khiến cho mọi cố gắng của ngài nam tước trở nên vô nghĩa. Nét mặt đau khổ ngài hét lên: 

Nhận xét (0)