Truyện ma ngắn - Chapter 03
Truyện : Truyện ma ngắn Chapter 03 Được phát trên web Template truyện.Truyện : Truyện ma ngắn Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Template truyện. Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Template truyện Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )
MA ĂN THỊT NGƯỜI
Tác giả: Anydinh
Ngày đó ở Bình Giang,
Có một người đàn bà sống một mình đơn độc, bà ta không có gia đình, cũng chẳng có người thân. Bà làm nghề đốn củi, kiếm sống qua ngày. Củi kiếm được cũng đâu phải lúc nào cũng bán được luôn. Có người mua thì bán được một khoản tiền nhỏ. Nhưng có những lúc, mấy ngày liền chẳng bán được dù chỉ một que. Chính vì thế, mà bà ta phải chịu cảnh bữa đói bữa no. Có ngày bà ta chỉ ăn một bữa, còn một bữa nhịn để dành cho ngày hôm sau. Cũng có lúc hai ba ngày mới được một bữa cơm. Nói là cơm cho nó sang, chứ có cháo loãng húp là may lắm rồi. Còn không phải hái rau dại, quả rừng hay đào rễ cây mà sống qua ngày
Một ngày nọ, bà ta lại lên rừng chặt củi, nhưng không do dao cùn hay cái cây ấy dai, mà bà chặt mãi cành củi mãi không gãy. Nó cứ trơ trơ như trêu ngươi bà. Tức mình bà ta chửi đổng:
- Mẹ nó chứ! Sao mà dai thế này! Hôm nay bà mày không chặt được mày, bà mày quyết không làm người.
Nói đoạn bà ta dơ dao chặt mạnh một cái, nhát thứ nhất, con dao cắm ngập lưỡi dao. Gắng hết sức mãi mới gỡ ra được. Nhát thứ hai, cánh cây như có người kéo, lệch sang hướng khác. Đang đà chặt mạnh, không thể dừng lại được. Lỡ trớn, con dao chặt trúng chân bà. Bà kêu lên vì đau đớn,
- Ui cha đau quá!
Do tuổi già, xương cốt không được chắc chắn, khi con dao chặt vào cẳng chân, đã khiến nó bị gãy lìa, máu từ vết thương phọt ra bắn vào cây cối xung quanh, chảy tràn xuống đất. Cơn đau khiến bà ta ngã khụy xuống đất, tay ôm ôm lấy chiếc chân đứt lìa, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn. Cơn đau suýt chút nữa thì khiến bà ta ngất đi. Nhìn máu đang không ngừng chảy ra từ vết thương, bà ta vội vàng xé rách chiếc áo đang mặc, để băng chặt miệng vết thương. Hy vọng máu sẽ ngừng chảy. Nhưng máu từ vết thương vẫn tiếp tục rỉ ra ướt đẫm cả mảnh vải băng. Cứ cái đà này, bà ta sẽ cầm chắc cái chết. Trong thâm tâm bà ta vẫn chưa muốn chết một chút nào. Nhìn mảnh vải đã nhuộm đỏ và ướt sũng màu máu, biết tình hình không thể cứu vãn được. Sợ hãi bà ta vừa bò vừa kêu cứu:
- Có ai không…? Cứu tôi với…! Có ai không…? Cứu tôi với?
Nhưng thứ trả lời bà là tiếng vang vọng của núi rừng;
"Có ai không…? Cứu tôi với…!"
"Có ai không…? Cứu tôi với…!"
"Cứu tôi với…"
Bà ta không từ bỏ hy vọng, miệng không ngừng lớn tiếng kêu cứu. Nhưng khản cả cổ cũng không có một bóng người tới cứu bà ta. Một phần vì đói, một phần vì mất máu quá nhiều, cơ thể lả dần lả dần rồi lịm hẳn.
Người đàn bà tội nghiệp ấy đã từ dã cõi đời trong khu rừng âm u này. Chẳng mấy chốc cơ thể bắt đầu phân hủy, dòi bọ cũng bắt đầu xuất hiện, chúng bò lúc nhúc trên cơ thể thối rữa của bà ta và ăn hết những thứ có thể ăn trên cơ thể của người phụ nữ tội nghiệp, chẳng mấy chốc, thi thể của bà chỉ còn lại bộ xương trắng, nằm giữa những tán lá khô. Dần dần bộ xương của bà ta cũng bị đám lá khô vùi lấp trở thành một phần của khu rừng, không ai còn có thể nhận ra, nơi đó đã từng có một người nằm xuống.
Bộ xương ấy dần dần cũng bị mục rữa, không còn dù chỉ một mảnh. Nhưng linh hồn của bà ta lại không hề tan biến, hay đi đầu thai. Bởi bà ta không can tâm khi mình bị chết như vậy, cho nên linh hồn cứ luẩn quẩn ở nơi mình gặp chuyện. Và trở thành một con ma đói.
Từ ngày đó, vào những đêm sương mù, người ta thấy bóng dáng một người cụt chân khập khiễng bước đi trong màn sương mù bao phủ khu rừng. Miệng người đó không ngừng kêu cứu:
"Tôi đau quá! Có ai không…? Cứu tôi với…!"
Nhưng có khi, họ lại thấy người đó hái cỏ, cạo vỏ cây để ăn. Chỗ cỏ hay chỗ vỏ cây bị bà ta ăn trở nên thâm đen khô quắt lại không thể nào phục hồi. Chúng giống như thứ gì đó bị hút đi hết sinh khí. Lâu dần, cây cối xung quanh chỗ bà ta chết không còn cây nào có thể sống nổi. Cả một mảng rừng trở nên trơ chọi.
Người dân từ khi thấy linh hồn của bà ta và những hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở nơi đó, không ai còn muốn đi qua đó hay đền gần nơi đó nữa. Bởi họ sợ thứ không sạch sẽ quấn lấy họ không buông. Cũng từ đó, khu rừng trở nên hoang vắng không có người lui tới. Cảnh vật trở nên đìu hiu và vắng lặng.
***
Người ta nói trăng đỏ là trăng của ma quỷ, ngày có trăng đỏ là ngày ma quỷ được phép lên nhân gian, và ngày đó cũng là ngày chúng được hiện hình để hút linh khí từ mặt trăng để biến thành con người, và làm những điều mình còn giang dở, nhưng có những con ác quỷ, lợi dụng cơ hội này, lên nhân gian quyến rũ con người, đưa đi thế mạng hoặc giết hại hút lấy sinh khí để mà tu luyện. Ngày trăng đỏ là ngày mà tất cả ma quỷ đều mong chờ, để có thể đạt được mục đích của mình.
Một ngày kia, ngày mà chúng mong chờ đã đến, ngày trăng đỏ.
Cũng đêm trăng đó, linh hồn người đàn bà xấu số được hiện hình thành người, bà ta khập khiễng từng bước trên nền cỏ, dáng lom khom vừa đi vừa giữ cái chân đã bị đứt lìa. Bà ta nặng nề lê từng bước trên con đường rừng vắng vẻ. Cơn đói cồn cào làm bà ta không thể chịu được. Luôn miệng kêu đói:
"Đói quá! Đói chết mất!"
Đang đi tìm thức ăn, bà ta nhìn thấy, một con thỏ không biết từ đâu khập khiễng chạy qua. Con thỏ hình như đã bị cái gì đó làm bị thương. Nhìn thấy cảnh con thỏ bị thương, cảm thấy nó giống mình trước khi chết. Và cũng có lẽ, nó cũng sẽ giống mình, chết ở xó xỉnh nào mà không ai hay biết. Cho nên bà ta có chút xót thương. Đưa tay bế nó lên. Con vật tội nghiệp bị bất ngờ nó run rẩy sợ hãi, co cơ thể thành một khối. Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của nó, bà ta có chút xót thương. Ban đầu cũng có ý tốt, định chữa trị cho con thỏ đáng thương.
Nhưng rồi cơn đói thôi thúc bà ta phải tìm cái ăn. Ta cố gắng lê bước đến những vùng cây cỏ chưa bị chết để kiếm ăn. Bỗng nhiên con thỏ giãy dụa khiến bà ta chú ý tới. Không biết là do đói quá hoa mắt hay do điều gì tác động, bà ta nhìn thấy con thỏ trở thành món ăn ngon lành ngay trước mắt. Ánh mắt trở nên thèm thuồng, muốn lao vào cắn xé con vật. Nhưng một tia nhân tính vẫn còn đã ngăn cản, không để bản thân ăn thịt con thỏ tội nghiệp.
Đang định thả nó đi, nhưng mùi máu tanh nồng đã thôi thúc bà ta. Máu là thứ mà ác quỷ luôn thèm khát. Không có một loài ma quỷ nào có thể cưỡng lại nó. hồn ma của người đàn bà này cũng vậy, bà ta không chịu được cám dỗ của máu đồng thời cũng vì cơn đói hành hạ. Bà ta nhấc cái chân bị thương lên, lè lưỡi liếm vết máu trên thân thể con thỏ. Cảm giác vị máu mằn mặn tan trong miệng, cái mùi vị này chưa bao giờ bà ta được cảm nhận. Bất giác, bà ta thèm muốn nhiều hơn nữa, bởi một chút xíu máu này không thỏa cơn đói.
Nhe hàm răng sắc nhọn ra, bà ta há to miệng cắn mạnh vào cơ thể chú thỏ tội nghiệp. Con thỏ giãy dụa trong đau đớn, bộ lông trắng muốt nhuốm đỏ màu máu. Cơ thể nó nhanh chóng bị xé ra làm đôi.
Tiếng nhai nhóp nhép vang lên, kế đó là tiếng xương gãy răng rắc. Một con thỏ tội nghiệp đã biến mất chỉ còn lại một chút lông và máu. dường như đã ăn no, bà ta đưa ngón tay be bét máu lên mút một cách thỏa mãn. Dưới ánh trăng , gương mặt dính máu của bà ta quỷ dị một cách khó tả.
Từ đó hằng đêm bà ta nhìn lên trời, chỉ để có thể một lần nữa thấy mặt trăng đỏ. Và được ăn món thịt thơm ngon. Cứ thế, nhờ vào ăn thịt động vật, cơ thể có thể bay lơ lửng trên không trung. Không còn khó khăn trong việc di chuyển nữa. Việc bắt động vật để ăn thịt cũng dễ dàng hơn. Bà ta cũng không còn phải chiu cảnh đói khát nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, khu rừng dần dần bị phá bỏ, thay vào đó những toà nhà cao tầng mọc lên san sát. Chẳng mấy chốc, khu rừng biến mất. Thức ăn cũng dần dần không còn. Người đàn bà ban đầu chưa quen, chỉ dám bắt gián, côn trùng để ăn. Sau đó là chuột, động vật nhỏ nơi thành thị. Nhưng rồi chúng không thể nào thỏa mãn cơn đói của bà ta.
Nhìn những dòng người đi lại trước mắt. Bà ta tưởng tượng họ là những con vật sống trong khu rừng. Rồi thoáng chốc cũng trở thành những miếng thịt béo ngậy tươi rói đầy máu. Chúng đang ở đó chờ đợi bà ta tới thưởng thức. Thịt chính là thứ bây giờ bà ta muốn được ăn nhất. Và thịt người là món mà bà ta muốn ăn một lần.
Trăng đỏ một lần nữa từ từ nhô lên,
Cơn đói của một con ma đói thôi thúc bà ta đi kiếm ăn, đang lần mò để xem có bắt được thứ gì bỏ vào bụng không. Thì từ đâu, có một cô gái chạy tới, gương mặt cô ta lộ rõ sự sợ hãi. Hình như cô ta đang chạy trốn ai đó. Một quãng xa, có một đám người cùng đang hối hả chạy. Có lẽ bọn chúng chính là những kẻ đang đuổi theo cô gái. Bọn họ gương mặt dữ tợn, xăm trổ đầy mình. Đầu tóc dị hợm. Có kẻ còn cầm theo một thanh đao lớn.
Cô gái tội nghiệp cắm cổ chạy, chốc chốc lại ngoái lại nhìn những kế ở đằng sau. Bất ngờ, cô ta bị vấp vào một thứ gì đó, ngã đập mặt xuống đất. Bây giờ mới nhận ra, gương mặt của cô ta đã bị đánh đến biến dạng. Gương mặt sưng húp, chỗ xanh chỗ tím, thêm vào đó là những vết nứt đang máu chảy đầm đìa. Một bên tai dường như đã bị cắt mất lộ ra. Cơ thể chằng chịt vết thương vừa là vết roi, vừa là vết dao rạch.
Vì cú ngã đó, mà đám người kia nhanh chóng đuổi kịp cô ta. Chúng tóm chặt lấy cô. Một tên trong số đó, có vẻ là tên cầm đầu. Hắn ta có mái tóc dài ngang vai, có một chòm râu khá dài, hắn đeo một chiếc khuyên mũi khá lớn hình viên đạn. Hắn ta tiến tới túm lấy tóc cô gái, miệng gào lên:
- Mẹ con đĩ mày muốn trốn hả?
Có gái khóc lóc cầu xin:
- Em xin các anh, các anh tha cho em. Em không thể nào chịu được được đòn roi của anh ta nữa rồi. Các anh tha cho em một con đường sống.
- Tha cho mày, thì đại ca tha cho tao không? Đã là tình nhân của đại ca, mà còn muốn ôm tiền của đại ca bỏ trốn theo trai. Giờ còn già mồm cầu xin.
Nói rồi, hắn túm lấy cô gái vả liên tiếp vào mặt cô ta. Khiến gương mặt vốn đã sưng, càng sưng hơn. Cô gái đau đớn than khóc:
- Em không có phản bội anh ấy, thằng bé ấy là em trai của em, chứ không phải người ngoài như các anh nghĩ đâu. Chẳng qua em không thể chịu được cảnh anh ta đánh đập nên em mới bị trốn.
- Mày thích ngụy biện hả?Thằng đó đã khai hết rồi. Nó nói nó là tình nhân của mày. Hai đứa bàn nhau lừa hết tiền của đại ca rồi cũng nhau cao chạy xa bay. Mày còn muốn chối hả?
- Thật. Em nói thật. Em không hề nói dối một câu nào? là nó nói dối đấy đừng tin nó.
- Mày đừng có già mồm nữa! Khôn hồn thì trở về chịu tội với Đại ca đi. Không thì tính mạng của máy e là cũng không giữ được đâu.
Cô gái khóc lóc cầu xin:
- Không, tôi không về đâu. Anh ta sẽ giết chết tôi mất. Làm ơn buông tha cho tôi.
- Tha? Đừng có mơ. Chúng mày đâu lôi nó về!
- Không, tôi không về.
Nói rồi, cô ta hất mạnh tay mấy tên giữ mình ra, tông thẳng vào tên túm tóc mình rồi bỏ chạy. Gã đàn ông râu rậm bị bất ngờ, ngã ra đất. cũng vì thế mái tóc của cô gái được thả ra. Được đà cô ta bỏ chạy về phía trước. Một thằng đàn em gần đó, tức giận nói:
- Con ngu, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.Vậy thì ông cho mày chết?
Nói đoạn hắn lôi con dao bấm ra, đâm thẳng vào ngực của cô gái. Một dòng màu tươi từ lồng ngực trào ra. Cô gái đổ gục xuống đất.
Gã râu rậm gào lên:
- Mày bị điên à? Nó mà chết. Chúng ta rũ tù đấy. Mau chạy khỏi đây nhanh lên! Có người nhìn thấy là chết cả lũ.
Gã vừa đâm cô gái cũng vô cùng sợ hãi. Miệng lắp bắp:
- Em không cố ý.
Nói đoạn hắn run rẩy làm rơi con dao xuống đất. Gã râu rậm tức giận chửi:
- Mẹ thằng ngu kia, mày có nhặt hung khí lên không? Nhanh rồi còn biến. Không công an tới là chết cả lũ.
Gã thanh niên vội vàng nhặt dao lên rồi cũng đồng bọn rời khỏi đây. Để lại cô gái nằm ở đó hấp hối. Dòng máu từ nơi vết thương không ngừng chảy xuống làm cho vùng đất phía dưới nhuốm đỏ một mảng. Cô gái miệng mấp máy:
- Cứu tôi…! Cứu tôi với…!
Trong cái ngõ vắng này làm gì có ai qua lại mà cứu cô ta. Cô ta kêu cứu rỗi cũng tắc thở. Linh hồn rời khỏi thể xác, tiến vào làn sương mỏng phía xa.
Bóng ma của người đàn bà đứng đó, chứng kiến tất cả nhưng chẳng thể làm được gì. Bà ta nhìn xác chết của cô, ánh mắt đầy hỗn tạp. Nửa thương xót, nửa lại là thèm muốn.
Bụng bà ta sôi lên ùng ục, nước miếng chảy ra ánh mắt dại đi vì thèm muốn. Đúng lúc đói lại có thức ăn dâng đến tận miệng. Ai mà không muốn cơ chứ. Đã thế lại còn là khối thịt lớn tươi ngon. Tội gì mà không ăn. Bà ta há miệng thật lớn, cắn ngập vào cơ thể của cô gái. Xé ra từng miếng thịt nhai ngon lành. Đây là thứ thức ăn ngon nhất mà bà ta từng ăn. Hương vị ngọt ngào của nó thấy sự rất khó tả. Nét mặt bà ta lộ rõ vẻ thỏa mãn.
Chẳng mấy chốc cái thi thể của cô gái đã được bà ta ăn sạch sẽ không còn lấy một mảnh xương. Ở dưới đất chỉ còn lại một vũng máu đã khô và những sợi tóc bị gió cuốn đi.
Từ ngày đó bà ta có không còn thiết tha gì tới những con vật tầm thường khác nữa. Ngày ngày chỉ tơ tưởng đến món thịt người thơm ngon đã từng được ăn. Những khi ở dạng linh hồn, bà ta chỉ có thể đứng nhìn dòng người qua lại với ánh mắt thèm thuồng khao khát.
Nhưng dù có thèm muốn tới đâu, thì săn và ăn được thịt người đâu có dễ. Con người đâu giống như động vật khác. Họ là giống loài cao cấp. Biết suy nghĩ, biết hành động độc lập. Vì thế, không thể nào bị bắt dễ dàng. Là con người bắt con người còn khó, huống hồ ba ta lại là một con ma. Vì vậy bà ta không thể sử dụng bản năng của một con ma để bắt người ăn thịt, mà phải dùng cách lừa gạt để mà ăn thịt họ. Mà thứ vũ khí tốt nhất chính là sự đáng thương. Thứ đó sẽ khơi lên. Lòng trắc ẩn của con người, khiến họ không thể phòng bị mà giết hại. Bà ta sẽ lợi dụng sự đáng thương của mình, để con mồi tự sa vào bẫy. Thứ bà ta cần bây giờ chính là chờ đợi, chờ đợi ngày mà bà ta có thể hiện thành hình người. Ngày đó chính là ngày trăng đỏ.
Rồi một mùa trăng đỏ nữa lại tới.
Cơn thèm khát đã thôi thúc bà ta biến thành một con dã thú. Quyết tâm phải bắt bằng được người để ăn thịt. Bà ta biến mình thành một người tàn tật tội nghiệp, Khó nhọc khập khiễng đi trên đường. Nhưng mọi cố gắng của bà ta chỉ nhận lại sự thờ ơ lạnh nhạt của con người. Họ chỉ liếc qua một cách vô cảm rồi lạnh lùng bước tiếp. Không một ai tỏ ra ý muốn giúp đỡ bà. Nhưng có lẽ do cuộc sống hối hả, mà họ không thể dừng lại để giúp đỡ những người đáng thương.
Nhưng không hẳn tất cả đều vô cảm với bà ta. Một người đàn ông có vẻ cũng rất bận. Nhưng anh ta thoáng thầy, một người tàn tật đi lại khó khăn, trong lòng có chút thương xót. Bèn chạy tới tới gần, đưa tay ra đỡ và dìu bà ta. Anh nhẹ giọng nói:
- Bà ơi! Để cháu dìu bà đi một đoạn ạ.
Nét mặt bà ta lộ rõ vẻ vui mừng. Nhưng giọng nói vẫn tỏ ra đáng thương, giọng run run nói:
- Cảm ơn cháu! Cháu tốt quá!
- Có gì đâu ạ. Tại cháu thấy bà giống bà cháu, nên cháu cảm thấy phải là gì đó giúp bà thôi. Mà nhà bà ở đâu vậy,để cháu đưa bà về?
Bà ta tay run run chỉ vào con ngõ tối om nói:
- Nhà bà đi qua con ngõ kia là tới.
Nhìn con ngõ tối om ấy người đàn ông thoáng chút do dự. Nhưng rồi lại mỉm cười nói với người đàn bà:
- Vậy cháu đưa bà về.
Thế là kẻ, một người một ma dìu đi trong con đường. Con ngõ tối om ấy, nếu không có ánh trăng chiếu xuống thì bằng mắt thường, sẽ chẳng nhìn thấy bất cứ một cái gì. Ánh trăng đỏ phản chiếu hai bóng người, lầm lũi đi trên đường. Đột nhiên một trong hai cái bóng biến đổi một cách kì dị.
"Ọt ọt ọt"
Bụng người đàn bà sôi lên ùng ục, âm thanh to đến độ, người bé bên cạnh nghe rõ mồn một. Nghe thấy tiếng kêu ấy, người đàn ông hỏi quay sang hỏi:
- Bà đói ạ?
Bà ta khẽ gật đầu nói:
- Ừ bà đói lắm. Lâu rồi bà chưa được ăn.
- Bà muốn ăn gì, chút nữa về tới nhà bà, cháu đi qua đường đằng kia cháu mua cho?
- Bà muốn ăn thịt. Lâu lắm rồi bà chưa được ăn thịt.
Người đàn ông nghĩ bụng: "người đàn bà này thật tội nghiệp. Nghèo đến độ không có thịt để ăn. Lát nữa phải mua nhiều một chút để cho bà ấy ăn dần." Nghĩ tới đây anh ta bèn hỏi:
- Vậy bà thích ăn thịt gì nào nhất để cháu mua?
- Thịt gì Bà cũng thích ăn.
- Được lát cháu sẽ mua cho bà ăn thoải mái.
Nét mặt bà ta trở nên ác độc, mỉm cười nói:
- Bà muốn ăn ngay bây giờ, bà đói lắm rồi.
Người đàn ông cười nói:
- Vậy để cháu đi mua. Bà đợi cháu một chút nhé. Cháu đi một chút rồi về ngay.
- Không cần đâu. Ở đây có thức ăn rồi. Cháu không cần phải đi nữa đâu
Người đàn ông nhìn quanh cười lớn,
- Bà cứ đùa, ngõ vắng hoe không một bóng người như thế này, một cái quán bán đồ ăn còn không có, lấy đâu ra thịt cho bà ăn chứ?
Giọng bà ta trầm xuống,
- Thì lấy thịt của cháu đi.
Tưởng bà ta đùa anh ta cười lớn nói:
- ha ha ha bà cứ đùa. Ai lại ...
Tiếng nói của cứng lại, miệng há hốc mắt trợn to vì kinh sợ. Trước mắt anh là một thứ kỳ dị, đôi mắt không lòng trắng chỉ toàn một màu đen, da mặt nứt toác lúc nhúc toàn dòi bọ, hàm răng lởm chởm nhọn hoắt, đang chảy thứ dịch nhầy nhụa hôi tanh, móng tay nhọn hoắt đen xì xì.
Người đàn ông sợ hãi ngã vật xuống đất miệng lắp bắp
- Mày... Mày là... Là..Cái… Cái… Thứ... Thứ ... Gì?
Thứ kì dị đó không nói không rằng miệng há rộng nhảy bổ vào xé xác anh ta ra, người đàn ông sợ hãi bò lổm ngổm để chốn chạy. Miệng không ngừng kêu cứu:
- Cứu tôi với! Có ai không cứu tôi với.
Nhưng bò không được bao xa, bàn chân anh bị một cánh tay dài ngoằng kéo lại. Cơ thể theo lực kéo ấy tiến lại cái miệng đen ngòm bốc mùi hôi thối.
Há to cái miệng bà ta cắn mạnh vào cổ nạn nhân, kéo rà một miếng thì. Anh ta không không kịp kêu một tiếng chiếc cổ đã gãy lìa. Một dòng máu từ khóe miệng trào ra anh ta chết không nhắm mắt. Gương mặt vẫn lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Trong không gian vang lên tiếng nhai nhóp nhép, tiếng nhai xương rồm rộp. Cùng với tiếng rên thỏa mãn khi đã được ăn no.
Không gian lại trở lại tĩnh lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra
Nhận xét (0)