Global Notification

Liên hệ Ad : Nhấn Vào đây

- Chapter 12

All chapters are in

Truyện : Quỷ dựa Chapter 12 Được phát trên web Template truyện.Truyện : Quỷ dựa Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Template truyện. Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Template truyện Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )

Chương 12


Anh ta khẽ gật đầu bế thốc Hà lên. Hai chúng tôi cùng trở về nhà. Đi được một đoạn bỗng nhiên Hà ho sặc sụa, khiến chúng  tôi quay sang nhìn. Cơ thể Hà bắt đầu động đậy đôi mắt từ từ mở mắt. Tôi vui mừng nói: 


- Ơn trời chị sống lại rồi!


Tôi lao đến ôm lấy Hà xém chút nữa, cả ba ngã ra đất. 


- Cẩn thận ngã bây giờ!


Ngươi con trai lên tiếng khiến tôi giật mình xấu hổ buông Hà ra. Anh ta cũng để cô ấy xuống đất. Bây giờ hoàn hồn tôi mới nhớ ra, mình quên chưa cảm ơn chàng trai. Tôi bẽn lẽn nói: 


- Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi. 


Hà cũng nói: 


- Cảm ơn anh nhé!


Chàng trai có vẻ lúng túng gãi đầu nói: 


- Không có gì. 


Chúng tôi nói chuyện và được biết tên anh là Hùng, ở làng bên. Anh là trẻ mồ côi ở với cậu mợ. Ba chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau. Dần dà, ngày nào ba người chúng tôi cũng hẹn nhau cùng đi bắt cua bắt ốc, cũng như làm ruộng. 


Có những buổi chiều tà cùng nhau nướng khoai. Mùi hương khoai mật lan tỏa khắp đồng ngọt ngào cũng khen khét như ngọn lửa tình dịu nhẹ. Chẳng biết từ lúc nào tôi đã cảm mến chàng trai thật thà chất phác ấy. Tôi có cảm giác Hùng cũng có cảm tình với tôi. Từng hành động từng cử chỉ anh dành cho tôi rất ân cần và dịu dàng và chu đáo. Một ngày nọ thứ tôi chờ đợi đã đến, anh đã ngỏ lời thương tôi. 


Dưới bóng cây ngô đồng, trong một buổi chiều lộng gió, người con trai tôi yêu đột ngột nắm lấy tay tôi. Ánh mắt anh long lanh nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói. 


- Oanh ơi! Em làm người yêu anh nhé. 


Tôi đỏ mặt lặng im, không gian và thời gian như lắng đọng ở phút giây này. Sâu trong đôi mắt anh có gì đó biến hóa diệu kỳ lắm, nó như một đợt gió dịu dàng thổi lên từ trong đáy mắt, rồi thoát ra ngoài bao quanh lấy tôi, dỗ dành tôi rồi ôm trọn lấy tôi. 


Tôi vui quá, nhất thời không biết nói gì. Mãi cho đến khi anh hỏi lại lần nữa, tôi mới nhẹ nhàng gật đầu. Không biết từ khi nào mà khóe mắt đã ngân ngấn nước. Anh cũng xúc động vui mừng ôm lấy tôi. 


Anh cùng tôi ngồi dưới cây ngô đồng rất lâu. Tôi tựa vào anh, vai anh vững chắc an toàn. Anh vòng tay ôm lấy eo tôi. Tôi có cảm giác hôm nay như tất cả mọi thứ trong trời đất này đã chứng kiến được tình yêu của chúng tôi.  Trên có trời xanh, dưới có đất mẹ, xung quanh có cây cả muôn loài chứng giám, tôi cũng chấp thuận cùng anh hẹn ước trăm năm. 


Tôi không biết những lời ngọt ngào của chúng tôi, đã lọt vào tai một bóng người. Bàn tay của người ấy khẽ siết chặt. Có vẻ như đang tức giận.


Chúng tôi đang trong hạnh phúc thì tai hoạ kéo đến. Làng tôi bắt đầu mất gia súc và gia cầm. Trong làng cũng bắt đầu có lời đồn rằng, trong làng có quỷ xuất hiện và bắt hết gia súc. Vì thế, tối đến người già và trẻ nhỏ không được ra ngoài. dân làng thay phiên nhau rình bắt con quỷ. Nhưng cái lạ là cứ nửa đêm mọi người ngủ quên lúc nào không hay.  Nên việc mất gia súc cứ thế mà tiếp diễn. Cả làng sống trong nỗi lo sợ. 


Ai cũng lo một ngày nào đó con quỷ sẽ bắt con người để ăn thịt. Họ bàn nhau thuê pháp sư về diệt quỷ. Nhưng pháp sư dù mạnh đến mấy cũng không tìm ra con quỷ. Bọn họ cũng phải bỏ cuộc. Dân làng đành sống trong cảnh đợi chờ cái chết sẽ đến với mình. Tất cả đều bị cấm ra khỏi nhà vào ban đêm. Nhà nhà phải cửa đóng then cài thật chặt. Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được phép mở cửa. 


Cũng từ đó buổi tối, tôi và Hưng không còn gặp được nhau nữa. Tôi chỉ có thể gặp anh vào ban ngày. Nhưng việc ban ngày bận rộn nên chúng tôi không có nhiều thời gian dành cho nhau như trước nữa. Càng gần đến ngày cưới, chúng tôi càng bận rộn. Nên cuộc gặp gỡ của chúng tôi càng ít hơn. 


 Cách ngày cưới một ngày, đột nhiên Hà hẹn tôi đi lễ cầu bình an. Hai chị em hẹn nhau ở miếu hoang cuối làng. Nơi ấy ít người qua lại, cũng là nơi bọn tôi hay đợi nhau. Nhưng đợi từ sáng tới trưa chẳng thấy chị đâu. đang định quay về thì nghe thấy tiếng lách cách trong miếu phát ra. Tò mò, tôi tiến lại gần, thử mở cửa ra. Khi cánh cửa vừa được mở ra, từ trên đầu tôi có nước gì đó nhỏ xuống mặt. Đưa tay lên vuốt mặt tôi nhìn lại đó là máu. Trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy bất an, liếc nhìn vào trong miếu, hỡi ôi bên trong toàn xác động vật đã chết bị cắn nham nhở nội tạng lòi hết ra ngoài. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi hoảng loạn và sợ hãi chưa kịp hét lên đã thấy dân làng lao tới, ai cũng lăm lăm vũ khí, miệng hét lên: 


- Nó chính là con quỷ đã bắt gia súc gia cầm của chúng ta đấy. Bắt nó lại!


Tôi chưa  kịp giải thích đã bị bắt trói lại. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi bị oan. Nhưng làm gì có ai tin tôi, khi tận mắt nhìn thấy cảnh này. Có người nói : 


- Đem nó trói ở cột đình, nó là quỷ sẽ sợ ánh sáng mặt trời. Ánh nắng sẽ khiến linh hồn nó tan biến. 


Ai cũng cho là đúng, bèn đem tôi trói lại ở cột đình, dán lên người tôi đủ các loại bùa chú. Tôi bị phơi mình giữa trời nắng hạ oi bức, bị bỏ đói bỏ khát, cơ thể một cô gái yêu đuối như tôi thì làm sao mà chịu được. Tôi ngất lịm đi vì không chịu được cái nóng thiêu đốt của mặt trời. Không biết ngất bao lâu khi tỉnh lại trời đã tối đen. Nhìn bầu trời, tôi ước chừng đã quá nửa đêm. Có một giọng nữ quen thuộc vang lên: 


- Các anh cho em vào gặp Oanh một chút được không ạ? 

Đó là giọng của Hà, tôi cảm thấy mừng vì Hà đến thăm tôi. Nhưng giọng một người đàn ông nói:

- Gặp làm gì? Nó thành quỷ rồi, không cẩn thận nó thoát ra giết chết em đấy. 

- Không sao đâu. Bọn anh có dán bùa rồi mà còn lo gì nữa. 

- Thôi được rồi vào đi! Nhưng phải cẩn thận đấy. 

- Em cảm ơn các anh.


Thấy Hà tôi vui mừng nói: 


- Chị Hà! Chị đến cứu em đấy ạ? Chị nói với mọi người em không phải là quỷ đi chị. Em bị oan. 


Chị ta khẽ cười nói nhỏ với tôi: 


- Tao biết mày không có tội. Tất cả đều do tao làm. Nhưng mày không chết, thì anh Hùng sẽ mãi mãi không để mắt tới tao. 


Lúc này tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra. Hóa ra người tôi coi như chị ruột lại chính là kẻ đã hãm hại tôi. Tôi gào lên: 


- Chị ác lắm, tôi mà thoát được ra, tôi sẽ giết chết chị.


Tôi ra sức giãy dụa hòng thoát khỏi dây trói nhưng vô ích. Thấy tiếng gào của tôi một đám người tay cầm vũ khí lao tới. 


Một trong đám người hỏi Hà: 


- Em có sao không? 


Chị ta tỏ ra sợ hãi nói: 


- Cô ta đáng sợ lắm, định giết em đấy.


Tôi gào lên: 


- Đồ dối trá. Chính cô ta mới là người làm ra những chuyện này.  Tôi vô tội.

- Này thì vô tội này. 


Một người giơ gậy đập trúng đầu tôi. Cú đập ấy làm cho tôi bất tỉnh. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình bị trói bằng xích sắt trên một cái đài cao.  Xung quanh chất đầy củi, và cỏ khô. Xung quanh dân làng đang gào thét: 


- Giết nó đi! Giết nó đi!

 

Nhận xét (0)