Cánh Tay thứ 3 - Chapter 19
Truyện : Cánh Tay thứ 3 Chapter 19 Được phát trên web Template truyện.Truyện : Cánh Tay thứ 3 Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Template truyện. Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Template truyện Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )
Chương
18.
Linh cố sức gỡ ra, thở hổn hển. Trong đầu anh không khỏi xuất hiện nhiều
suy nghĩ ngổn ngang.
- Tại sao cánh tay này lại ở đây? Đáng lẽ nó phải
tan biến như cái xác kia mới đúng.
Nhìn cánh tay vàng rất lâu, toàn cánh tay là vàng thật giá thật, nặng
trịch. Màu vàng chói mắt làm anh không nghĩ đến tiền.
- Thôi kệ đi! Cánh tay này đi bán chắc cũng được
bộn tiền.
Dường như cánh tay ấy có linh hồn. Khi nghe thấy bị đem đi bán nó lập tức
biến mất. Linh chẳng kịp trở tay, để nó biến mất ngay trước mặt mà chẳng kịp
nắm lại.
Cũng từ ngày đó, Linh không còn mơ thấy người con gái kia về bóp cổ nữa.
Thế nhưng thay vào đó là những giấc mơ bản thân mình đi ăn trộm. Cứ mỗi tối là
một nhà khác nhau nhưng đều là nhà giàu. Căn nhà trống huơ trống hoác như không
có ai, còn Linh thì thản nhiên gôm thật nhiều thứ quý giá rồi bỏ trốn. Nhiều
lúc anh cũng thử phản khán bỏ chạy lắm, nhưng đây là mơ thì sao mà được.
Thế nhưng đến khi tỉnh dậy, Linh lại hốt hoảng, giật mình. Xung quanh anh
toàn vàng bạc châu báu. Nhưng anh không nói chuyện này với ai, ngay cả ông Tuất
và An. Linh giấu kỹ chỗ châu báu đó, rồi đem tiền mua thật nhiều thứ trong nhà.
Thậm chí có hôm hứng chí còn cho tiền cả An và ông Tuất. Cuộc sống của Linh bắt
đầu trở thành người giàu có.
Thầy Linh đột nhiên có quá nhiều tiền, lại tiêu tiền như rác. Ông Tuất và
An cũng bắt đầu có thắc mắc. Đến khi trí tò mò không ngăn nổi họ, họ quyết định
rình mò phòng Linh.
Lúc nửa đêm, canh khi anh đã lên giường và ngủ thật say. Họ len lén rình
trước cửa phòng của Linh. Quả nhiên hai người gặp ngay sự lạ. Nửa đêm nửa hôm,
Linh một mình rời khỏi phòng anh. Mắt anh vẫn nhắm nghiền chẳng mở. Linh nhún
một cái, lại nhảy lên trên nóc nhà rồi phi thân biến mất vào bóng đêm. Hai cha
con đuổi mãi cũng không kịp, đã nhanh chóng để mất dấu của Linh.
Cả hai người đều thầm mắng Linh, đêm hôm không ngủ lại không biết bị chuyện
gì mà kỳ lạ thế. Trong lòng bảo nhau, đợi cậu ấy trở về rồi sẽ rõ chuyện gì
đang xảy ra. Thế là cả hai quay về nhà, ngồi ngay phòng chính chờ đợi.
Rất lâu sau, Linh trở về. Trên vai anh khoác một chiếc bao lớn. Nhưng Linh
làm như nhẹ tênh, anh theo đường cũ trở lại trong phòng rồi bỏ bọc đồ. Cuối
cùng thì nằm ngay ngắn lại trên giường, chìm dần vào giấc ngủ. Ngày hôm sau,
Linh tỉnh dậy, thấy bao của cải cũng không lấy gì làm lạ. Nhưng chưa kịp cất đi
thì ông Tuất và An đã tung cửa đi vào nhìn Linh chầm chầm.
Linh không kịp làm gì, đành bị họ chất vấn về chuyện họ nhìn thấy đêm hôm
trước. Ban đầu Linh còn chối cãi nhưng về sau thấy sự không thể che dấu
được, anh cũng đành thú thật tất cả mọi chuyện.
Trong giấc mơ, anh thấy mình đi ăn trộm nhưng không dừng lại được. Cho đến
khi tỉnh dậy lại thấy đã có mấy món đồ ấy ở bên cạnh. Dù muốn hay không điều
ấy, Linh cũng không tài nào khống chế được mình. Hơn nữa của cải lấy đi trong
mơ, Linh cũng không thể nào nhớ được chính xác căn nhà đó để trả lại.
Ông Tuất bất lực thở dài.
- Tai họa! Đúng là tai họa mà.
An nghe xong, cũng không biết phải làm gì. Lúc thấy Linh ra khỏi phòng với
đôi mắt nhắm nghiền, trong lòng anh cũng đã nghĩ chuyện này chẳng thể nào bình
thường được. Có thể chính là do người con gái và cánh tay vàng lần trước họ gặp
trong lúc đi với bọn trộm mộ kia gây ra.
Rồi một hôm, bỗng nhiên trong kinh thành lan truyền truyện ngân khố hoàng
cung bị mất cắp. Việc mất cắp này đã kéo dài mấy tuần qua nhưng đội thị về lại
chẳng tài nào bắt được kẻ ăn trộm kia.
Nhà vua treo thưởng cho ai bắt được kẻ gian rất hậu hĩnh. Nếu giết chết thì
tiền một, còn bắt được sống thì tiền gấp mười. Những kẻ trộm nghe được tin này
cũng không khỏi bất ngờ, có tên còn khâm phục. Không biết vị đồng đạo nào tay
nghề cao siêu và gan lớn đến thế. Cả ngân khố nhà nước còn dám lấy. Riêng Linh,
khi biết được lại vô cùng lo lắng, không biết phải làm thế nào. Vì người lấy
những món đó có ai khác ngoài anh lúc trong mơ. Hóa ra trước giờ đồ anh lấy đều
là trong Hoàng cung.
Nhưng bây giờ muốn trả lại cũng không thể. Một vài món đồ Linh đã đem đi
bán, biết đâu mà chuộc về. Ngược lại hoàng cung rộng lớn như vậy, Linh lại nhớ
trong mỗi giấc mơ đều đi một hướng, biết đường đâu mà trả cho đúng chỗ. Anh đem
chuyện này nói lại hết với ông Tuất và An. Ba người bàn bạc với nhau. Phải tìm
cách trả lại những món đồ này về Hoàng cung. Nhưng làm cách nào mới được đây?
Trong lúc mọi người hoang mang không biết làm thế nào, chuyện lắng đến mấy
ngày sau. Xui xẻo thay, chưa kịp trả thì một trong những món đồ của hoàng cung
đã rơi vào tay binh lính. Chúng bắt được kẻ đang giữ món đồ mà Linh bán. Sau đó
thì tra ra Linh.
Khi ba người còn đang nói chuyện. Bỗng có một giọng nói vang lên.
- Chạy ngay đi. Bọn chúng đến rồi! Không chạy nhanh
hơn sẽ bị bắt.
Nghe thấy thế, không cần suy nghĩ, Linh vội vàng bỏ chạy ngay. Khi ba
người vừa rời khỏi căn nhà thì cửa của căn nhà cũng bị đạp tung. Một tiếng hô
lớn vang lên.
- Đi tìm nó cho tao. Không được để nó thoát!
Binh lính tràn vào trong nhà, lục lọi khắp nơi để tìm bọn họ. Nhưng lục mãi
không thấy ba người. Bọn chúng đành phải bực bội rút đi.Từ xa quan sát bọn quan
sai đang lục banh nhà tìm mình, biết đây là rắc rối lớn nên cả ba bàn nhau tìm
cách thoát khỏi cánh tay rắc rối này.
Chương
19.
Chuyện tâm linh thì phải để cho những người chuyên về tâm linh giải quyết.
Ông Tuất và An lăn lộn trong giới trộm mộ lâu vậy cũng không phải là không quen
được ai. Sau khi rời khỏi nhà, cả ba nhanh chóng tìm đến các thầy là bằng hữu
của ông Tuất trước. Thế nhưng đi đến đâu cũng bị những người thầy làm về tâm
linh từ chối. Rồi đến lượt An dẫn đường, nhưng tất cả đều từ chối. Biết việc
này là việc khó, có khi nguy hiểm đến tính mạng, mà người ta lại là người quen
mình nên An cũng không ép nữa mà đưa Linh đi nơi khác.
Họ đi khắp dọc đất nước, cứ nghe ở đâu được đồn là có thầy cao tay, họ đều
đến với hy vọng có thể thoát được cánh tay. Nhưng chưa cần nói mục đích
của mình đến đây là gì, chỉ cần đứng ngoài cửa thôi thì đã bị đuổi ra
ngoài.
Linh bất lực lắm, tưởng chừng như từ bỏ.
Mãi cho đến một hôm, cả ba đến làng một làng gọi là Tam Đa. Dân làng gọi
thế là bởi vì, trong ngôi làng đấy có ba cây đa lớn giống như ba vị thần trấn
thủ của làng.
Khi đi qua đó, họ bắt gặp một lão ăn xin. Ông lão rách rưới đến không thể
nào tưởng nổi. Tóc tai bù xù. Da dẻ nhăn nheo. Gót chân nứt nẻ chảy cả máu vì
khô và đi chân đất nhiều. Ông già tiến lại gần họ giơ cái chén ra xin ăn.
Linh rủ lòng thương, cho ông ba hào. Nhưng không ngờ đó lại là nhân duyên
của Linh. Lão ăn xin nhìn Linh chăm chú từ trên xuống dưới, sau đó nói ra những
rắc rối của Linh đang gặp phải.
Ông lão nói cậu đã bị một tà vật quấn thân. Ánh mắt ông lão nhìn Linh thêm
một hồi nữa. Sau đó thất thần nhìn về phía xa xăm. Ánh mắt ấy có phần như hồi
tưởng. Sau đó giọng ông lão khàn khàn cất lên, như kể về một chuyện gì đó rất
xưa cũ khiến cả ba phải tập trung lắng nghe.
Xa xưa có lưu truyền một đồ vật kỳ lại. Nó bị yểm bởi một tà sư đã qua đời
nghìn năm về trước. Hắn đã cắt cánh tay của một trinh nữ. Nhưng đều kiện để
luyện được món dị vật này thì phải là một cô gái can tâm tình nguyện làm việc
này cho hắn. Như thế quyền phép mới có tác dụng,
Sau đó tên thầy pháp nhét vào chiếc khuôn đúc vàng, đặt vào khuôn cánh tay
của một người bị sét đánh chết. Sau đó lại đổ vàng ròng nóng chảy vào đó.
Tuy nhiên phải để có gái kia còn sống và chứng kiến hết mọi chuyện, chứ
không được để cô ta chết. Vì như thế vật tà phép kia sẽ mất tác dụng. Sau đó
lại nhét vào miệng cô ta một viên bảo thạch. Rồi chôn đem chôn sống cô ta xuống
đất 10 năm.
Thế nhưng không may, cô gái vừa được chôn xuống đất không bao lâu thì xảy
ra binh biến. Gã thầy tà kia cũng chết trong binh biến đó. Cuối cùng chuyện này
dần chìm vào quên lãng. Tin đồn lang truyền về dị vật cũng biến mất. Phần người
biết được đều đã chết trong trận binh biến. Phần khác lại không tin.
Cho nên đến bây giờ mới có người tới.
Nói đến đây, giọng ông lão lại quay trở lại thực tế, nói với ba người bọn
họ.
- Và cô ta đã tưởng một trong các vị là người năm
đó đến đón cô ta đi. Nhưng không ngờ! Chàng trai đó không phải là người
năm xưa.
Trong mắt ông lão có phần tiếc thương. Chắc là tiếc thương cho người con
gái đó.
Sau đó, ông lại nói.
- Tà vật này có thể cho chủ nhân những thứ mà chủ
nhân muốn. Nhưng một ngày nào đó khi nó cảm thấy đã đủ để mua linh hồn của
chủ nhân.
Nghe đến câu cuối, Linh chán ghét chỉ hận không thể rời xa cái thứ ma quỷ
ấy ngay. Hơn nữa người bị nhận nhầm là An, chứ có phải anh đâu mà cái thứ xui
xẻo ấy lại bám lấy anh.
An cũng có chút buồn cười, thấy cũng may mắn vì có người gánh hộ kiếp nạn.
Thôi thì cũng phải giúp Linh. Anh bèn hỏi tiếp.
- Thế có cách nào trừ khử nó đi không ông?
Ông Lão lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
- Muốn giải được lời nguyền trên người. Không phải
là không có cách, nhưng khá phức tạp.
Linh đáp lời ngay, như sợ ông lão ăn xin suy nghĩ lại không giúp anh
nữa.
- Ông cứ nói đi ông, khó cách mấy chúng cháu cũng
làm. - Các cậu phải đến chợ âm phủ và tìm thấy đồng tiền
âm dương. Sau đó tìm đến Thạch Động tại rừng Tây Nguyên, tìm một chiếc
chuông được chôn vùi dưới động ấy. Sau đó lại tìm tới lăng mộ của một
người có vận mệnh may mắn lấy trộm khúc xương tay của người đó. Nghiền
thành bột trộn với chu sa, và bột ngọc trai quyện với máu chó đen vẽ thành
bùa đem tới đây ta làm lễ cho.
An cảm giác phen này như mò kim đáy bể, có hơi thất vọng nói.
- Chợ âm phủ đâu phải là dễ tìm. Nguyên đất nước
này đã có rất nhiều chợ âm phủ bây giờ biết tìm ở đâu.
Linh thấy vậy cũng không từ bỏ. Anh thắc mắc hỏi.
- Cụ ơi! Có rất nhiều chợ âm dương như vậy. Con
biết chợ nào mới là chợ cần tìm đây cụ. Cụ có thể chỉ cho con được không ?
Ông lão ăn xin phì cười và nói.
- Nhân duyên đưa đẩy, rồi sẽ gặp được người dẫn
đường chỉ lối. Miễn là cậu đừng từ bỏ, cũng đừng có lo. Đến lúc đấy tự
khắc sẽ biết.
Linh có chút nghi ngại quay lại nhìn mọi người. Cả ba tạm biệt ông lão rồi
nghỉ ngơi ở một quán trọ. Đến tối, họ túm lại để bàn bạc.
Thật không ngờ, bọn họ đều có chung một suy nghĩ. Ông Tuất trầm tư.
- Phải giữ ông cụ ở lại bên mình thì mới có thể tìm
được thứ cần thiết.
Nhưng khi sáng hôm sau quay lại, người đàn ông đang xin đã đi đâu từ lúc
nào.
Nhận xét (0)