Cánh Tay thứ 3 - Chapter 39 ngoại truyện
Truyện : Cánh Tay thứ 3 Chapter 39 ngoại truyện Được phát trên web Template truyện.Truyện : Cánh Tay thứ 3 Sẽ được cập nhật thường xuyên trên web Template truyện. Vui lòng không sao chép hay coppy dưới mọi hình thức Template truyện Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Nếu Bị Lỗi Chap hay góp ý với ad về web ( Đây )
Ngoại
truyện
Rời khỏi căn nhà, theo lời chỉ dẫn của lão ăn xin, An đã nhanh chóng tìm
được nhà thầy lang. Thầy lang kiểm tra vết rách ở bụng, sau đó lại kiểm tra mọi
thứ. Quả đúng như lời người ăn xin nói, nguyên khí tổn hao quá nhiều.
Ông Tuất được đắp thuốc, quấn lại tay cho vết thương mau lành. Tuy vết
thương không lâu nhưng lại có dấu hiệu làm độc. Nếu không nhanh chóng cứu
chữa…có lẽ phải cắt bỏ luôn cánh tay già này.
Cả ba được nhà thầy lang tốt bụng giữ lại tiệm thuốc để tiện theo
dõi.
Nói về Linh, sau khi ngất đi trong không gian vắng lặng bỗng vang lên tiếng
gọi.
- Linh! Linh ơi! Tôi có chuyện này muốn nói với anh
trước khi quá muộn.
Linh thấy thân mình đau ê ẩm, từ từ mở mắt đứng dậy. Anh quay lại nhìn về
hướng người gọi. Đó là Thục Nghi. Không còn là con ác quỷ độc ác hình hài dị
dạng với giọng nói đáng sợ nữa. Thục Nghi xuất hiện trong bộ dạng một cô gái
xinh đẹp. So với hình dạng nữ quỷ mà anh thường thấy là khác nhau một trời một
vực rõ ràng.
Thục Nghi cất giọng, âm thanh cũng dịu dàng nhưng có điều gì đó buồn lắm.
Cô khẽ nói với anh.
- Gã đàn ông giúp các anh chính là chuyển thế của
kẻ đã làm hại tôi.
Chỉ vừa được một câu, ánh mắt cô buồn, nhìn xuống đất. Hai dòng lệ chầm
chậm chảy ra.
- Tôi …. tôi không muốn lại một lần nữa rơi vào tay
hắn đâu. Hắn không phải là người tốt. Làm ơn hãy cứu lấy tôi.!
Giọng điệu van xin hiếm thấy này, Linh chắc chắn không nhìn nhầm cũng không
nghe nhầm. Trước giờ Thục Nghi cứu anh thoát chết bao nhiêu lần, cũng chưa lần
nào cô ấy lừa anh để trục lợi cho bản thân. Thục Nghi càng lúc càng ấm ức, khóc
to. Như nỗi oan và nỗi đau đã ăn sâu vào da thịt, chỉ cần nhắc đến một chút thì
vết thương sẽ làm độc rồi từ từ ăn mòn cơ thể. Sau đó nhấm chìm cô xuống.
Trải qua một loạt những chuyện ban nãy, Linh cũng nhận thấy gã ăn mày đó
xảo quyệt, cũng không phải người tốt gì. Linh tiến lại ôm lấy Thục Nghi, giọng
nhẹ nhàng an ủi
- Đừng lo. Còn An, còn bác Tuất. Chúng tôi sẽ không để cho hắn làm hại cô
đâu. Tôi hứa sẽ tìm đủ mọi cách để bảo vệ cô.
Thục Nghi khóc thành tiếng. Hình như nỗi đau này của cô có thể chia sẽ
được. Hoặc có thể đây là chiều không gian nào đó có thể giúp người ta nói ra
nỗi lòng và tìm về quá khứ của mình. Trong đầu Linh bỗng nhiên tái hiện lại
hình ảnh quá khứ đau thương của nữ quỷ. Mọi thứ diễn ra chầm chậm, từng chút
từng chút một, giống như chính Thục Nghi đang trải qua một lần nữa.
Gương mặt gã đàn ông đó! Nụ cười nham hiểm độc ác đó! Sự đau đớn tuyệt
vọng. Linh cũng cảm nhận được giống như chính mình trải qua.
Đột nhiên, mắt Linh mờ dần. Thục Nghi nhìn anh như níu giữ, nước mắt cô
giàn dụa khắp khuôn mặt. Linh nhìn rất rõ, lúc ấy Thục Nghi thật đẹp. Nữ quỷ
vẫn luôn mang trong mình điệu bộ đáng sợ giờ lại xinh đẹp tinh khôi như một
thiếu nữ mới đôi mươi. Cơ thể Thục Nghi trong suốt, sau đó phát sáng. Linh cố
đưa tay ra nắm giữ những không tài nào giữ được.
Bóng tối bao trùm lấy mắt anh. Bên tai chỉ còn nghe những tiếng khóc. Hình
như Linh cũng đang khóc. Một dòng nước lạnh, mặn chảy vào trong miệng anh. Cảm
giác ngạt thở như ai đó bị bóp nghẹt.
Khi mở mắt ra lần nữa, Linh thấy hai gương mặt của ông Tuất và An đang nhìn
mình. Anh vội vàng túm lấy An hỏi.
- Thục Nghi đâu? Thục Nghi sao rồi?
An nhìn ông Tuất, Linh cũng nhìn về phía ông Tuất. Sao đó Linh lại nhìn
An.
- Sao không nói gì vậy An? Cô ấy sao rồi?
- CCô ấy đã bị phong ấn cùng với lại cánh tay kia
rồi
Nhớ tới cảnh Thục Nghi khóc van xin mình, giờ lại nghe tin An nói làm anh
như muốn chết lặng. Mắt anh mở to. sau đó anh vội vàng lao xuống giường vội và
nói.
- Mau! Mau lên! Mau cứu cô ấy đi trước khi mọi
chuyện quá muộn.
Ông Tuất thấy vậy liền túm lấy vai Linh gắt lên:
- Cậu bị điên à khó khăn lắm mới thoát được cánh
tay ấy bây giờ còn muốn đi cứu cô ta là sao?
An cũng thêm dầu vào lửa, nói.
- Lúc anh ngất đi, anh không biết được cô ta đáng
sợ thế nào đâu. Xem chút nữa chúng tôi bị cô ta giết chết ngay tại chỗ
rồi. May mà có gã ăn xin không thì giờ hội ngộ dưới âm tào địa phủ rồi
đó.
Linh lại được phen nữa ngạc nhiên, thốt lên.
- Không thể nào.
Anh nhớ rõ ràng là, Thục Nghi lúc nãy rất đáng thương. Những lần trước dù
có thấy qua bộ dạng quỷ của cô ấy, nhưng nó cũng không đến nỗi như hai người họ
kể. Cô ấy còn cầu xin anh cứu cô ấy kia mà. Sao lại có chuyện này được.
Linh cảm thấy có thể chỉ là hiểu lầm hoặc sự tình đã bị lão ăn xin làm cho
rắc rối thêm, liền nói.
- Lúc đó cô ấy còn đang nói chuyện với tôi. Không
thể phân thân được. Tôi không tin cô ấy làm thế với chúng ta đâu.
Thấy hai người ông Tuất và An im lặng như đang suy nghĩ, Linh vội nói
thêm.
- Nếu muốn hại thì không cần chờ hôm nay đâu.
An gật đầu, nhìn ông Tuất.
- Cậu ấy nói…cũng đúng.
- Cô ấy cũng sẽ không phải khi sinh thân mình để
cho chúng ta thoát khỏi địa ngục. Mọi người cứ nhớ lại những gì cô ấy đã
làm cho chúng ta đi. Nếu như cô ấy với thứ đáng sợ mọi người thấy ban nãy
là một, sẽ không có chuyện cùng lúc với chúng ta mà hy sinh chính mạng
sống của mình.
Ông Tuất và An nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Quả thật đúng như Linh nói.
con quỷ này chưa từng làm hại họ. Không những thế, Thục Nghi còn hết lần này
đến lần khác cứu họ thoát chết. Trong thâm tâm bắt đầu thấy hối hận vì hành
động nhẫn tâm của mình.
Linh kiên quyết.
- Tôi chắc chắn cô ấy không thể làm ra những chuyện
như thế được!
Hai người đồng loạt nói:
- Mau đi cứu cô ấy.
Cả ba nhân đêm tối đột nhập vào ngôi nhà mà gã ăn xin đã đưa họ đến. Nơi đó
không có một bóng người, họ thở phào nhẹ nhõm. Không biết lão ăn xin có dọn đi đâu
không mà không thấy một vết tích nào cho thấy có người còn sống ở đó.
Thế nhưng cả ba làm gì nhĩ nhiều thế, không có người thì càng tốt chứ sao.
Cả ba hì hụi đào gốc cây lên. Thế nhưng thứ họ tìm kiếm không còn nằm đó
nữa.
Bấy giờ mới biết gã ăn xin ấy đã lừa mình.
Nhận xét (0)